Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thế giới này hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn

2019-12-28 01:30

Tác giả: Thanh Long


blogradio.vn - Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

***

Buổi chiều buồn trên sân ga thời gian, ánh chiều hoàng hôn thấm thía nỗi buồn của những cuộc chia li, ta và em ngơ ngác mãi mà chẳng tìm thấy nhau, dẫu rằng chính ta cầm tay người dặn dò bước tiếp. Dẫu cố ủi an rằng người có tình rồi cũng có lúc quay về bên nhau, nhưng giữa nhịp sống xô bồ mệt mỏi, quay lưng một khoảnh khắc cũng đủ để cách xa, tay buông lơi một nhịp cũng chẳng chắc còn đan cài được chặt chẽ. Khoảng cách giữa những cái ôm đến những câu nói chia xa tưởng như xa xôi lắm, ấy vậy mà thật ra cũng rất gần.

Vẫn biết sợi dây tơ hồng nối mối tình đôi mình vốn dĩ mong manh, người với ta đến được với nhau còn là do duyên số an bài. Ta vẫn luôn nâng niu gìn giữ tình mình sợ một ngày sợi dây ấy đứt lìa, ta và em chẳng còn được bên nhau, vẫn chuẩn bị tâm lí trước một cuộc chia xa đau xót lòng chẳng ai mong muốn. Thế nhưng ngày ấy vẫn đến, đột ngột, chẳng hề báo trước, như cơn mưa mùa hạ chợt đến rồi chợt đi. Em đến mang theo những tháng ngày đẹp đẽ, em đi mang theo nỗi u sầu chẳng thể chia sẻ cùng ai. Người và ta như hai đường thẳng cắt ngang qua đời nhau, rồi mỗi người đều vội vàng bước đi vào mãi mãi.

Bật cười ân cần tiễn biệt em bước tiếp chặng đường mới chẳng còn hình bóng nhau, nhìn bóng lưng em ngày càng mờ xa mà cảm xúc đau đớn vẫn vẹn nguyên, đậm sâu in vào bóng chiều khắc khoải, ấy vậy mà chẳng thể cũng chẳng bắt buộc mình để nó chìm vào quên lãng. Bởi lẽ một lần nhớ là một lần được sống lại với kí ức ngọt ngào ngày ấy, dù trái tim vẫn luôn cào xé, nhưng vẫn hạnh phúc nhấm nháp vị ngọt nhỏ bé len lỏi trong những mảnh vỡ vụn vá chắp rời.

Có thể nhiều năm, nhiều năm về sau nữa, ta chẳng thể nhớ rõ dáng hình cô bé từng thương, từng coi như cả cuộc sống, đến biết đâu ta có thể thản nhiên gật đầu chào em nếu lỡ gặp nhau trên con phố quen. Ta vẫn chẳng thể quên ngày ấy ta từng yêu cuồng nhiệt, vẫn tự hào không lãng phí những hồi ức đẹp đẽ thanh xuân ngập tràn ánh nắng mai.

Ta xin em hãy ích kỉ quên ta đi để mạnh mẽ bước tiếp, bởi lẽ em vốn dĩ yếu mềm và quá đỗi thiện lương. Ta cầu mong em vẫn sẽ yêu một người sẵn sàng vì em mà che mưa chắn nắng, coi em là tất cả cuộc đời mình để nâng niu, bởi cô bé của tôi xứng đáng được nhận những điều tuyệt vời nhất. Xin em vẫn dành cho mình một góc nhỏ để nhớ về tuổi trẻ nhiệt huyết ta đã cùng trải qua, để những lúc yếu lòng vẫn còn động lực để kiên cường bước tiếp.

Một ngày kia, sau khi đã nhấm nháp đủ buồn đau để quên đi người, ta sẽ tập dũng cảm để yêu thêm một người nữa, yêu cuồng say như lần đầu biết yêu, bởi lẽ, mỗi cuộc đời đi ngang đời ta, ghé vào quán thanh xuân cùng ta nhấp môi một chén trà mạn, đều xứng đáng để lại dấu ấn đặc biệt chẳng thế phai mờ.

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên. Thèm một người cạnh bên để cùng đối đầu với những sóng gió ngoài kia, đôi mình ở trong này, tay đan tay trong một chiều gió lạnh, dưới ánh đèn vàng cam ấm áp như trong câu chuyện cổ tích, cảm thấy lòng dịu nhẹ, hạnh phúc lan tỏa, trong suốt, li ti, đọng thành giọt vương bên cánh môi đang khẽ mỉm cười.

Thế giới này hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn

Dẫu biết yêu người nhiều khi mệt mỏi, cần thêm nhiều bao dung và những ấp ôm vì người cần cảm giác an toàn nhiều lắm; hiểu rằng nhiều khi người giận hờn vô cớ chỉ bởi cần thêm những quan tâm, âu yếm. Biết giữa hai người sẽ có những giận hờn vô cớ nhưng vẫn gật đầu chấp nhận để tay nắm tay, cùng chung nhịp bước đi, dù cho chỉ là trên một đoạn đường lúc nào cũng có những chặng dừng bất chợt. Ta vẫn khao khát được yêu hết sức mình, chẳng  ngại ngần cùng người đi qua hết năm dài tháng rộng của tuổi trẻ, dù biết rằng không phải lúc nào tình yêu cũng xua đi gánh nặng cơm áo, cũng khó lòng thay thế, chắp vá những tủi hờn khi phải buộc yêu xa.

Ta vẫn nguyện cùng người làm những điều tưởng như phi lí nhất, điên rồ nhất để trải qua một tình yêu muôn sắc muôn hương, để như ly rượu lâu năm càng ủ càng thơm nồng, mong ước tình đôi ta bền lâu mãi mãi.

Nếu một mai người buộc phải rời đi khỏi ga tàu chở bao kỉ niệm thanh xuân đôi mình, dù chua chát đắng cay vẫn nguyện ý nắm tay dắt người đi tiếp, trả lại người cho những khao khát ta chẳng thể hoàn thành.

Bởi lẽ mây của trời đành để gió cuốn đi, “đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn với chân trời”, ta chỉ xin ích kỉ đem hình bóng cuộc tình đôi ta khắc sâu vào máu thịt, để ngày sau lật mở cuốn album kí ức vẫn sẽ trào dâng cảm giác hạnh phúc khi nhớ về một cuộc tình dám cho đi, dám yêu, dám ghét, dám giận hờn.

© Thanh Long – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Như thế này, em có còn lạnh nữa không? 

Thanh Long

“Hãy sống như một trái dứa. Đầu đội vương miện, dáng đứng hiên ngang. Bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào.”

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top