Thế giới này hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn
2019-12-28 01:30
Tác giả:
Thanh Long
blogradio.vn - Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
***
Buổi chiều buồn trên sân ga thời gian, ánh chiều hoàng hôn thấm thía nỗi buồn của những cuộc chia li, ta và em ngơ ngác mãi mà chẳng tìm thấy nhau, dẫu rằng chính ta cầm tay người dặn dò bước tiếp. Dẫu cố ủi an rằng người có tình rồi cũng có lúc quay về bên nhau, nhưng giữa nhịp sống xô bồ mệt mỏi, quay lưng một khoảnh khắc cũng đủ để cách xa, tay buông lơi một nhịp cũng chẳng chắc còn đan cài được chặt chẽ. Khoảng cách giữa những cái ôm đến những câu nói chia xa tưởng như xa xôi lắm, ấy vậy mà thật ra cũng rất gần.
Vẫn biết sợi dây tơ hồng nối mối tình đôi mình vốn dĩ mong manh, người với ta đến được với nhau còn là do duyên số an bài. Ta vẫn luôn nâng niu gìn giữ tình mình sợ một ngày sợi dây ấy đứt lìa, ta và em chẳng còn được bên nhau, vẫn chuẩn bị tâm lí trước một cuộc chia xa đau xót lòng chẳng ai mong muốn. Thế nhưng ngày ấy vẫn đến, đột ngột, chẳng hề báo trước, như cơn mưa mùa hạ chợt đến rồi chợt đi. Em đến mang theo những tháng ngày đẹp đẽ, em đi mang theo nỗi u sầu chẳng thể chia sẻ cùng ai. Người và ta như hai đường thẳng cắt ngang qua đời nhau, rồi mỗi người đều vội vàng bước đi vào mãi mãi.

Bật cười ân cần tiễn biệt em bước tiếp chặng đường mới chẳng còn hình bóng nhau, nhìn bóng lưng em ngày càng mờ xa mà cảm xúc đau đớn vẫn vẹn nguyên, đậm sâu in vào bóng chiều khắc khoải, ấy vậy mà chẳng thể cũng chẳng bắt buộc mình để nó chìm vào quên lãng. Bởi lẽ một lần nhớ là một lần được sống lại với kí ức ngọt ngào ngày ấy, dù trái tim vẫn luôn cào xé, nhưng vẫn hạnh phúc nhấm nháp vị ngọt nhỏ bé len lỏi trong những mảnh vỡ vụn vá chắp rời.
Có thể nhiều năm, nhiều năm về sau nữa, ta chẳng thể nhớ rõ dáng hình cô bé từng thương, từng coi như cả cuộc sống, đến biết đâu ta có thể thản nhiên gật đầu chào em nếu lỡ gặp nhau trên con phố quen. Ta vẫn chẳng thể quên ngày ấy ta từng yêu cuồng nhiệt, vẫn tự hào không lãng phí những hồi ức đẹp đẽ thanh xuân ngập tràn ánh nắng mai.
Ta xin em hãy ích kỉ quên ta đi để mạnh mẽ bước tiếp, bởi lẽ em vốn dĩ yếu mềm và quá đỗi thiện lương. Ta cầu mong em vẫn sẽ yêu một người sẵn sàng vì em mà che mưa chắn nắng, coi em là tất cả cuộc đời mình để nâng niu, bởi cô bé của tôi xứng đáng được nhận những điều tuyệt vời nhất. Xin em vẫn dành cho mình một góc nhỏ để nhớ về tuổi trẻ nhiệt huyết ta đã cùng trải qua, để những lúc yếu lòng vẫn còn động lực để kiên cường bước tiếp.
Một ngày kia, sau khi đã nhấm nháp đủ buồn đau để quên đi người, ta sẽ tập dũng cảm để yêu thêm một người nữa, yêu cuồng say như lần đầu biết yêu, bởi lẽ, mỗi cuộc đời đi ngang đời ta, ghé vào quán thanh xuân cùng ta nhấp môi một chén trà mạn, đều xứng đáng để lại dấu ấn đặc biệt chẳng thế phai mờ.
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên. Thèm một người cạnh bên để cùng đối đầu với những sóng gió ngoài kia, đôi mình ở trong này, tay đan tay trong một chiều gió lạnh, dưới ánh đèn vàng cam ấm áp như trong câu chuyện cổ tích, cảm thấy lòng dịu nhẹ, hạnh phúc lan tỏa, trong suốt, li ti, đọng thành giọt vương bên cánh môi đang khẽ mỉm cười.

Dẫu biết yêu người nhiều khi mệt mỏi, cần thêm nhiều bao dung và những ấp ôm vì người cần cảm giác an toàn nhiều lắm; hiểu rằng nhiều khi người giận hờn vô cớ chỉ bởi cần thêm những quan tâm, âu yếm. Biết giữa hai người sẽ có những giận hờn vô cớ nhưng vẫn gật đầu chấp nhận để tay nắm tay, cùng chung nhịp bước đi, dù cho chỉ là trên một đoạn đường lúc nào cũng có những chặng dừng bất chợt. Ta vẫn khao khát được yêu hết sức mình, chẳng ngại ngần cùng người đi qua hết năm dài tháng rộng của tuổi trẻ, dù biết rằng không phải lúc nào tình yêu cũng xua đi gánh nặng cơm áo, cũng khó lòng thay thế, chắp vá những tủi hờn khi phải buộc yêu xa.
Ta vẫn nguyện cùng người làm những điều tưởng như phi lí nhất, điên rồ nhất để trải qua một tình yêu muôn sắc muôn hương, để như ly rượu lâu năm càng ủ càng thơm nồng, mong ước tình đôi ta bền lâu mãi mãi.
Nếu một mai người buộc phải rời đi khỏi ga tàu chở bao kỉ niệm thanh xuân đôi mình, dù chua chát đắng cay vẫn nguyện ý nắm tay dắt người đi tiếp, trả lại người cho những khao khát ta chẳng thể hoàn thành.
Bởi lẽ mây của trời đành để gió cuốn đi, “đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn với chân trời”, ta chỉ xin ích kỉ đem hình bóng cuộc tình đôi ta khắc sâu vào máu thịt, để ngày sau lật mở cuốn album kí ức vẫn sẽ trào dâng cảm giác hạnh phúc khi nhớ về một cuộc tình dám cho đi, dám yêu, dám ghét, dám giận hờn.
© Thanh Long – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Như thế này, em có còn lạnh nữa không?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.











