Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Chỉ cần tâm hồn em là nắng thì ngày giông bão cũng hóa màu xanh

2020-03-19 01:24

Tác giả: Thanh Long


blogradio.vn - Em vươn tay, hào phóng đưa tôi những hạt mầm tốt nhất, nhưng tôi vô tình khiến hạt chẳng thế mọc thành cây. Đã từ bao giờ, tôi mặc định mình là trung tâm thế giới, nói lời yêu em mà thực ra chỉ ích kỉ nghĩ cho riêng mình. Tôi đã quen với việc ngoảnh đầu lại vẫn thấy em mỉm cười đứng đó, nên mặc định rằng em chẳng bao giờ đưa bước quay lưng.

***

Mưa đêm rơi nghiêng nghiêng bên khung cửa sổ, lạnh lẽo đến đau lòng. Đã bao lâu kể từ ngày bóng hình em khuất sau màn mưa ngày ấy. Ngày em đi, tôi không đủ dũng cảm để đưa tay níu lại, níu kéo cũng chỉ toàn những xót xa.

Đã từng hứa sẽ vì em mà chống đỡ cả khoảng trời giông bão, đã từng nói không để em tủi thân thêm một lần, đã từng sợ giọt nước mắt em rơi. Rốt cuộc, lời nói gió bay. Tôi đánh mất bản thân trên con đường kiếm tìm danh lợi phù phiếm, để lại em ngơ ngác một mình trong gió lạnh, muốn ôm mình mà chẳng đủ ấm áp che thân. Như cánh bướm trong giấc mộng, chập chờn bay, chấp chới vô định khi gặp cơn gió mạnh rồi bất lực buông xuôi hi vọng hướng tới bầu trời. 

Chỉ cần tâm hồn em là nắng thì ngày giông bão cũng hóa màu xanh

Em vươn tay, hào phóng đưa tôi những hạt mầm tốt nhất, nhưng tôi vô tình khiến hạt chẳng thế mọc thành cây. Đã từ bao giờ, tôi mặc định mình là trung tâm thế giới, nói lời yêu em mà thực ra chỉ ích kỉ nghĩ cho riêng mình. Tôi đã quen với việc ngoảnh đầu lại vẫn thấy em mỉm cười đứng đó, nên mặc định rằng em chẳng bao giờ đưa bước quay lưng.

Đã từ lúc nào, vì mải mê nhìn ngắm những lộng lẫy vàng son mà tôi không chịu về nhà cùng em ăn cơm tối. Bữa cơm gia đình luôn khiến em lạc lối, bất lực âm thầm khóc trong đêm. Lời yêu thương chót lưỡi đầu môi, lời quan tâm qua loa đại khái, từ bao giờ tôi dần buông tay để em xa mãi, đến khi ngoảnh lại, chợt giật mình, tôi một bóng, cô đơn.

Ngày em còn thương, tôi tham lam mà hưởng thụ cho riêng mình, coi những cho đi của em là hiển nhiên mà đòi hỏi quá đáng, đâu hiểu rằng, lòng bao dung cũng có giới hạn riêng của nó, em cho đi nhiều, nhận lại những thương đau.  Em âm thầm tích lũy từng chút yêu thương, tôi tiện đà vung tay ném bỏ. Ngày ấy em chỉ cười buồn nhìn bầu trời dần buông bên khung cửa, nửa đêm lặng mình để lại cái quay lưng.

Chỉ cần tâm hồn em là nắng thì ngày giông bão cũng hóa màu xanh

Em lặng thầm tích từng chút xót xa, để khi đong đầy đem ra đong đếm, để một ngày trời xanh và lặng gió, rời xa tôi lòng chẳng chút vấn vương. Ngày qua ngày tôi lạnh lùng quay đi, để lại cho em mảnh lưng không hơi ấm, cái ôm chặt cũng lùi vào dĩ vãng, lời hứa hẹn thề đến ngày răng long tóc bạc, có khi nào chỉ ngắn bằng một cái quay lưng?

Từng chút một, tôi mài mòn hết những nỗi thương yêu, để trái tim em trở nên góc cạnh, nụ cười buồn chua xót nỗi cô đơn. Một ngày kia, khi ở bên tôi mà bầu trời vẫn còn giông bão, em lặng mình quay lưng đi như thế, tôi ở lại với trống vắng trong tim. 

Em mỉm cười nói lời nói chia li, hóa ra trong nhiều khoảng thời gian tôi bỏ lỡ, em tự học cách để trở nên mạnh mẽ, tự hi vọng vào mình chứ chẳng muốn tuyệt vọng nơi tôi. Từng là cả bầu trời của em, từng được em mỉm cười xem như tín ngưỡng, đáng lí ra tôi nên vun đắp cho tình mình tươi xanh mãi, vậy mà cuối cùng lại tự tay cắt đứt mảnh tơ hồng vương vấn gót chân em. Người ta nói, mất đi mới hối hận, nhưng cuộc đời này có mấy lần nếu như? 

Chỉ cần tâm hồn em là nắng thì ngày giông bão cũng hóa màu xanh

Mưa đêm nay rơi nhiều mà lạnh quá, đưa mắt kiếm tìm chẳng thể thấy bóng em. Mùi hương cô đơn quyện hòa vào hơi thở, thấy lòng như thất lạc mất vật gì trân quý quá, đưa tay níu giữ những kỉ niệm hạnh phúc nhỏ bé đến đáng thương, biết rõ mình chẳng có quyền gì thăm hỏi, vẫn xót lòng nhìn về phía bên kia thành phố sáng rực ánh đèn suy nghĩ miên man: “Cô bé của tôi, rời xa tôi, xin em hãy hạnh phúc nhé.” 

Vì mọi khổ đau tôi nguyện lòng gánh chịu, xin em đừng rơi nước mắt vì ai.

***

Bầu trời đêm nay không có nhiều sao, chỉ còn một màu buồn đọng lại trong từng hơi thở. Tôi nhớ có một ngày cũng tối đen như thế, em mỉm cười ngồi cạnh bàn làm việc đòi cùng tôi ngắm sao. Tôi nhíu mày bảo rằng mình đang còn phải tăng ca, sao em bỗng nhiên lại trẻ con đến thế, cứ ngồi yên là được sao cứ phải quấy nhiễu, rằng thực tế lên có bao giờ đủ đâu em. Em ngạc nhiên nhìn tôi rồi chạy ra nhìn khung cửa, em nói trời đêm nay nhiều mây nên sao trốn mất rồi. Từ đó về sau chẳng còn thấy em háo hức chạy đến bên tôi đòi cùng ngước mắt tìm kiếm những chòm sao em yêu thích nữa. Lúc ấy tôi còn nói dạo này em đã tập lớn, nhưng hóa ra khi ấy em đã quyết định rằng tôi không còn được phép bước vào khoảng trời của riêng em.

Chỉ cần tâm hồn em là nắng thì ngày giông bão cũng hóa màu xanh

Ngày ấy đi bên đường, em nhất định kéo tôi vào cửa hàng hoa mua tặng em một bó. Tôi phì cười bảo sao em có phải ngày gì đâu mà sao lãng mạn thế. Em giận dỗi cả buổi chẳng chịu nói một câu. Từ đó về sau, em vẫn có những bó hoa xinh đẹp cho riêng mình, nhưng nhất quyết không nhận hoa tôi tặng dù là dịp gì đi chăng nữa, vì rằng giờ đây những đóa hoa trong nhà đều là do chính tay em trồng và chăm sóc, nên vẻ đẹp cũng giữ được tươi lâu. Sau này tôi mới hiểu ra, em không cần phụ thuộc ai điểm tô cho cuộc đời mình thêm tươi đẹp, chính em có thể tự hào vun vén thêm tiếng cười, buông bỏ những buồn lo.

Chỉ cần tâm hồn em là nắng thì ngày giông bão cũng hóa màu xanh

Em của sau này, từng bước chuẩn bị cho sự ra đi mà tôi thì vô tâm nên chẳng biết, khoảng trống bên cạnh đã từ lâu không còn hơi ấm, bó hoa mua bên đường lặng lẽ nằm một góc đơn côi. Tôi đòi hỏi em phải trưởng thành hơn, mà quên mất em vốn dĩ rất độc lập và mạnh mẽ, vì bên tôi mới chịu thiệt thòi mà thu bớt những gai nhọn, bé bỏng làm nũng đòi chở che. Tôi của mãi sau này khi mất đi mới biết bầu trời sao sẽ đẹp lắm khi có em, dù cho khi ấy trời nhiều mây và sao thì khuất bóng. Hôm nay, bóng tối bao trùm, trăng đã lên, ngước nhìn bầu trời tìm kiếm một ngôi sao hắt lên ô cửa kính, nhưng mây đã đem sao giấu đi mất rồi.

© Thanh Long – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đến cuối cùng chỉ cần gặp đúng người thì mọi sự chờ đợi đều xứng đáng

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Thanh Long

“Hãy sống như một trái dứa. Đầu đội vương miện, dáng đứng hiên ngang. Bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào.”

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top