Nắng tháng năm đưa ta đi qua từng mùa hạ
2016-05-23 01:28
Tác giả:
Khi tháng Tư sắp đi qua để đón tháng Năm về cũng là khi gặt chiêm bắt đầu vào vụ. Có lẽ những ai đã từng sinh ra và lớn lên ở những vùng quê chẳng thể nào quên mùi hương ngai ngái của vụ chiêm từ những bờ lúa chín. Nhớ nhiều hơn cả là cái màu rơm đủ nắng cứ vàng ươm được xếp thành đống cao ngất ở góc vườn. Người ta không gọi là đống rơm mà gọi là “cây rơm”. Cái loài cây không quá cao, không cành lá, không hoa quả nhưng đủ rộng dài để ôm ấp vỗ về tuổi thơ ai đó.
Khi còn bé sau mỗi lần bị mẹ mắng ta vẫn thường đứng tựa bên cây rơm, nghiêng người áp tai vào nó để lắng nghe những tiếng thì thầm nhè nhẹ bởi tiếng rơm là tiếng lòng. Lớn lên rồi thì cây rơm cũng chính là nơi hẹn hò của tình yêu đôi lứa. Nhặt cọng rơm vàng trên mái tóc ai xưa, để đến bây giờ nhớ lại lòng cảm thấy nao nao thổn thức, cứ nuối tiếc một thời khờ dại, đã trôi vào miền ký ức xa xăm… Rơm còn là thức ăn của trâu bò vào những ngày nông nhàn hay mùa đông rét mướt, nhờ vậy mà nông dân quê tôi bảo tồn được sức kéo, để rồi lại có những mùa vàng tiếp theo. Rơm còn là chất đốt, mọi nhà dùng rơm để đun nấu, cơm vừa chín tới đem ủ rơm lên đốt, cơm sẽ chín đều, ngon nhất là mùa cơm mới tháng mười được om bằng lửa rơm. Có ai mà không biết tối lửa tắt đèn có rơm.
Đời sống phát triển, rơm dần dần thoát khỏi sinh hoạt của con người. Trâu bò không còn là sức kéo chính, thay vào đó là máy móc hiện đại, rơm không còn là thứ được dự trữ mà sau mỗi mùa gặt, rơm được đốt tại chỗ để làm phân bón trực tiếp cho ruộng đồng.

Tiếng rơm như như tiếng người bạn thân thiết sẵn sàng tri ân sẻ chia những ân tình giữa trưa hè oi ả. Trong cái ngột ngạt của những ngày tháng Năm nức nở tiếng ve với những kỳ thi bận rộn. Ta vẫn thấy phảng phất đâu đó mùi của rơm ngái ngái nồng nồng nơi những thửa ruộng vừa gặt vội vàng chạy những cơn mưa không mong đợi. Đâu đó vọng về phảng phất lời ca làm ấm lòng con trẻ: “Một sợi rơm vàng là hai sợi vàng rơm…”
Năm tháng qua đi từ mỗi làng quê Việt Nam vẫn còn in đậm hình bóng từng lụn khói len lỏi bay lên từ chái bếp. Nắng tháng Năm ngằn ngặt trên đầu, sấm tháng Năm từng đợt đì đùng vẫn mê mải vỗ về làm chín vàng khóm lúa để đưa ta về với cái thời “chổi to, chổi nhỏ” lên ngôi… Mỗi khi mùa về, rơm lại được phơi giăng khắp đường làng ngõ xóm đến cả từng ngách nhỏ. Nhớ đến cọng rơm vàng là nhớ tuổi thơ với những năm tháng ở nơi miền quê trung du nghèo xơ xác, cuộc sống hiền hòa và dung dị đơn sơ. Đó là những miền quê bình yên, đầy ắp nghĩa xóm tình làng luôn làm ấm nồng chiếc kiềng ba chân đỏ lửa. Để sau bao năm đi xa, giờ trở lại quê với nồi cơm vùi bếp rạ vẫn ngon đến lạ lùng.
Lúc này đây khi tháng Năm đang chờ những mùa thi cũng là khi mọi nơi đang chộn rộn vào mùa gặt. Gặt tránh mưa, gặt tránh nắng, những tiếng sấm động đầu mùa. Gặt từ sáng sớm tinh mơ để khi chiều về khói rơm lại mịt mùng bay lên làm cho những ai chưa kịp bước chân về nhà chợt thấy lòng mênh mang tột cùng nỗi nhớ.
Nếu nói tiếng rơm là tiếng quê thì khói đồng lại chính là cái hồn của đồng quê. Khói lặng lẽ nhẹ nhàng đi qua bao thế hệ với những tháng ngày lam lũ. Ngọn khói đồng bay lên từ những đám ruộng vừa là niềm vui, nỗi buồn của người nông dân và cũng là thước đo sản lượng của bao mùa lam lũ. Vẫn nhớ như in những chiều đi học về lại lao ngay ra cánh đồng để cố gắng ngửi cái mùi cay xè đến chảy nước mắt ấy. Khói đồng vẫn âm ỉ cháy như đang nhẫn nại vắt cạn mình để tích tụ lắng đọng tránh rửa trôi cho đất rồi lại âm thầm đợi một mùa mới sẽ về cho cây lúa tốt tươi.

Tháng Năm ơi! Khi lọn nước theo bờ kênh chảy về mát rượi, làm cho ta càng cảm thấy ấm lòng hơn giữa xào xạc tiếng ve kêu. Cất điệp khúc gọi mùa hè ngồn ngộn nắng. Đốt cọng rơm vàng bỏng rát dưới chân. Tháng Năm đã về rồi! Khi thì mưa sầm sập đổ xuống những ruộng lúa chín vàng đang chờ gặt làm cho lúa đổ rạp xuống ruộng, rơm mục ngấu thóc nảy mầm trương nổi chình ình đầy ruộng. Nắng từ sáng sớm tinh mơ đến tận khi trời nhá nhem tối, nắng ngập trời ngằn ngặt trên đầu như trêu như thách thức, trêu ngươi.
Rồi cứ thế, nắng tháng năm sẽ lại đưa ta đi qua từng mùa hạ. Ta ước sao cho mình như những cánh chim biết bay cao bay xa, bay qua giới hạn tự do để nhận ra những cái hữu hạn của riêng mình, để thêm yêu con người, ruộng đồng và bờ tre khóm lúa. Vui cùng những vụ gặt chiêm, say trong mùi lúa tiếng rơm để mỗi khi ve kêu, phượng nở, nắng chói chang ta lại muốn gục đầu úp mặt vào tháng năm, hỏi với chính lòng mình để xem trong muôn vàn yêu thương ấy có yêu thương nào không mong manh…
© Nguyễn Thúy Hạnh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






