Cô đơn giúp con người ta trưởng thành hơn
2019-12-05 01:28
Tác giả: D np
blogradio.vn - Trưởng thành là thế, là khi con người ta chấp nhận sự hiện diện của người bạn “cô đơn” và bình lặng nhấm nháp dư vị của nó mà không cần kháng cự.
***
Paris những ngày hè tháng sáu nắng nhuộm vàng ươm. Bên cốc Espresso nóng ấm trong quán cà phê cổ kính ở một góc phố nhỏ, tôi đang dần lấy lại từng chút tinh thần sau một buổi làm việc mệt mỏi. Paris mùa này cũng nóng. Khách du lịch khắp nơi vẫn tấp nập đổ về chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ ảo của “thành phố tình yêu”. Giữa chốn phồn hoa đô thị, lòng cậu trai trẻ cảm thấy xốn xang đến lạ thường. Trái tim của con người nhỏ bé ấy vẫn còn vẹn nguyên những hồi ức về mùa phượng vĩ trên mảnh đất chữ S ngày nào.
Thời điểm này của hai năm về trước, tôi vẫn chỉ là một cậu học sinh cuối cấp đang bận rộn cho kỳ thi trung học phổ thông và tất bật chuẩn bị hồ sơ du học. Giấc mơ được đặt chân đến trời Tây của cậu trai vừa tròn 18 rực rỡ và tươi đẹp nhường nào. Tôi nóng lòng đếm từng phút từng giây để được rời xa vòng tay ngột ngạt của cha mẹ, để được đặt chân đến cái khung trời kỳ vĩ ấy. Viễn cảnh về sự tự do và hạnh phúc được vẽ ra thật đẹp đẽ qua suy nghĩ ngây thơ của cậu trai tuổi mới lớn. Sau hai năm, cái viễn cảnh ấy cũng thay đổi ít nhiều. Rít nhẹ một hơi xì gà, tôi lim dim trong giấc ngủ chập chờn vừa mới ập đến. Tôi thấy nhớ Hà Nội, nhớ mùi phượng đỏ, nhớ cả mối tình đầu với cô gái từng thề non hẹn biển thuở thiếu thời.
Hà Nội ngày đó trong con mắt của một cậu trai chuyên Toán không đẹp mà cũng chẳng hề mộng mơ. Hà Nội hiện lên mang đậm chất của dân tự nhiên chính hiệu với những tòa cao ốc hình khối cứng nhắc chọc trời, những quy tắc bất biến về giao thông giờ cao điểm. Cái nắng tháng sáu gay gắt thiêu đốt mọi con đường. Tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu mùa thi đến gần với nhiều nỗi lo âu. Câu chuyện của đám bạn cuối cấp hồi đó hầu như chỉ xoay quanh chuyện bài vở chán ngắt. Thế mà giờ đây, tôi thèm cảm giác đó đến lạ. Tôi ước giá như có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, tôi sẽ lập tức chạy về với đám bạn và kéo chúng đi trà chanh chém gió cho thỏa nỗi cô đơn. Rồi sáng sớm tôi lại bước qua cánh cửa để trở về với cuộc sống học hành bộn bề nơi đất khách quê người.
Đám bạn của tôi thường bảo du học sinh như tôi sướng thật. Được đi đây đi đó nhiều nơi, được ăn ngon mặc đẹp, được hưởng chính sách an sinh xã hội tuyệt vời… Nếu như một năm về trước, tôi sẽ gào lên chửi thẳng vào mặt chúng nó thì giờ đây, tôi chỉ im lặng và mỉm cười. Tình khúc “Ánh Trăng” quen thuộc của Beethoven vang lên nhè nhẹ trong quán làm dịu đi phần nào đôi chân tê buốt sau nhiều giờ đứng làm việc trong một cửa hàng ăn nhanh của tôi.
Chứng kiến nhiều du học sinh đoàn tụ với gia đình trong dịp hè, tôi cũng có đôi chút chạnh lòng. Nếu như những lần trước, tôi sẽ gọi điện hoặc nhắn tin dồn dập cho cha mẹ thì bây giờ tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dòng người đi qua. Trưởng thành là thế, là khi con người ta chấp nhận sự hiện diện của người bạn “cô đơn” và bình lặng nhấm nháp dư vị của nó mà không cần kháng cự.
Và đâu đó trong sự cô đơn này, tôi soi mình rõ hơn trong một chiều không gian khác. Nó không làm tôi đau như những ngày đầu mới đặt chân sang đây nữa. Từ một cậu trai rồi tôi cũng sẽ dần trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh. Tôi thầm cám ơn cha mẹ, cám ơn cuộc đời vì đã trao cho mình một cơ hội quý giá để rèn luyện nơi đất khách xứ người.
Mặt trời cũng dần khuất, những vạt nắng cuối ngày chỉ còn vương vấn hạt nhẹ trên một vài bờ vai. Nhấp ngụm cà phê cuối, tôi rời khỏi quán và nhanh chóng hòa mình vào dòng người tấp nập. Đeo headphone vào tai, vừa đi tôi vừa ngân nga theo giai điệu quen thuộc trong tình khúc Dạ Cổ Hoài Lang bất hủ một thời: “đi thật xa để trở về, có một nơi để trở về đi, đi để trở về.”
© D np – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
4 câu thần chú bạn cần thuộc nằm lòng mội khi lửa giận bắt đầu bùng cháy
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?