Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô đơn giúp con người ta trưởng thành hơn

2019-12-05 01:28

Tác giả: D np


blogradio.vn - Trưởng thành là thế, là khi con người ta chấp nhận sự hiện diện của người bạn “cô đơn” và bình lặng nhấm nháp dư vị của nó mà không cần kháng cự.

***

Paris những ngày hè tháng sáu nắng nhuộm vàng ươm. Bên cốc Espresso nóng ấm trong quán cà phê cổ kính ở một góc phố nhỏ, tôi đang dần lấy lại từng chút tinh thần sau một buổi làm việc mệt mỏi. Paris mùa này cũng nóng. Khách du lịch khắp nơi vẫn tấp nập đổ về chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ ảo của “thành phố tình yêu”. Giữa chốn phồn hoa đô thị, lòng cậu trai trẻ cảm thấy xốn xang đến lạ thường. Trái tim của con người nhỏ bé ấy vẫn còn vẹn nguyên những hồi ức về mùa phượng vĩ trên mảnh đất chữ S ngày nào.

1

Thời điểm này của hai năm về trước, tôi vẫn chỉ là một cậu học sinh cuối cấp đang bận rộn cho kỳ thi trung học phổ thông và tất bật chuẩn bị hồ sơ du học. Giấc mơ được đặt chân đến trời Tây của cậu trai vừa tròn 18 rực rỡ và tươi đẹp nhường nào. Tôi nóng lòng đếm từng phút từng giây để được rời xa vòng tay ngột ngạt của cha mẹ, để được đặt chân đến cái khung trời kỳ vĩ ấy. Viễn cảnh về sự tự do và hạnh phúc được vẽ ra thật đẹp đẽ qua suy nghĩ ngây thơ của cậu trai tuổi mới lớn. Sau hai năm, cái viễn cảnh ấy cũng thay đổi ít nhiều. Rít nhẹ một hơi xì gà, tôi lim dim trong giấc ngủ chập chờn vừa mới ập đến. Tôi thấy nhớ Hà Nội, nhớ mùi phượng đỏ, nhớ cả mối tình đầu với cô gái từng thề non hẹn biển thuở thiếu thời.

Hà Nội ngày đó trong con mắt của một cậu trai chuyên Toán không đẹp mà cũng chẳng hề mộng mơ. Hà Nội hiện lên mang đậm chất của dân tự nhiên chính hiệu với những tòa cao ốc hình khối cứng nhắc chọc trời, những quy tắc bất biến về giao thông giờ cao điểm. Cái nắng tháng sáu gay gắt thiêu đốt mọi con đường. Tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu mùa thi đến gần với nhiều nỗi lo âu. Câu chuyện của đám bạn cuối cấp hồi đó hầu như chỉ xoay quanh chuyện bài vở chán ngắt. Thế mà giờ đây, tôi thèm cảm giác đó đến lạ. Tôi ước giá như có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, tôi sẽ lập tức chạy về với đám bạn và kéo chúng đi trà chanh chém gió cho thỏa nỗi cô đơn. Rồi sáng sớm tôi lại bước qua cánh cửa để trở về với cuộc sống học hành bộn bề nơi đất khách quê người.

g

Đám bạn của tôi thường bảo du học sinh như tôi sướng thật. Được đi đây đi đó nhiều nơi, được ăn ngon mặc đẹp, được hưởng chính sách an sinh xã hội tuyệt vời… Nếu như một năm về trước, tôi sẽ gào lên chửi thẳng vào mặt chúng nó thì giờ đây, tôi chỉ im lặng và mỉm cười. Tình khúc “Ánh Trăng” quen thuộc của Beethoven vang lên nhè nhẹ trong quán làm dịu đi phần nào đôi chân tê buốt sau nhiều giờ đứng làm việc trong một cửa hàng ăn nhanh của tôi.

Chứng kiến nhiều du học sinh đoàn tụ với gia đình trong dịp hè, tôi cũng có đôi chút chạnh lòng. Nếu như những lần trước, tôi sẽ gọi điện hoặc nhắn tin dồn dập cho cha mẹ thì bây giờ tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dòng người đi qua. Trưởng thành là thế, là khi con người ta chấp nhận sự hiện diện của người bạn “cô đơn” và bình lặng nhấm nháp dư vị của nó mà không cần kháng cự.

Và đâu đó trong sự cô đơn này, tôi soi mình rõ hơn trong một chiều không gian khác. Nó không làm tôi đau như những ngày đầu mới đặt chân sang đây nữa. Từ một cậu trai rồi tôi cũng sẽ dần trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh. Tôi thầm cám ơn cha mẹ, cám ơn cuộc đời vì đã trao cho mình một cơ hội quý giá để rèn luyện nơi đất khách xứ người.

Mặt trời cũng dần khuất, những vạt nắng cuối ngày chỉ còn vương vấn hạt nhẹ trên một vài bờ vai. Nhấp ngụm cà phê cuối, tôi rời khỏi quán và nhanh chóng hòa mình vào dòng người tấp nập. Đeo headphone vào tai, vừa đi tôi vừa ngân nga theo giai điệu quen thuộc trong tình khúc Dạ Cổ Hoài Lang bất hủ một thời: “đi thật xa để trở về, có một nơi để trở về đi, đi để trở về.”

© D np – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

4 câu thần chú bạn cần thuộc nằm lòng mội khi lửa giận bắt đầu bùng cháy

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top