Tập lớn
2024-03-16 19:30
Tác giả:
Trong gốc cây đa có con đa đa
blogradio.vn - Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
***
Lúc còn bé, lúc nào tôi cũng ước ao mình sẽ lớn thật nhanh, thật nhanh để có thể giống những ‘’người khổng lồ’’ xung quanh tôi, lúc đó họ trong suy nghĩ của tôi như những vì thần cái gì cũng có thể làm được. Trong mắt tôi long lanh ánh nước, ngập tràn hi vọng ngước nhìn thế giới của người lớn với vẻ ước ao đầy ngưỡng mộ. Ngày nào trước khi đi ngủ tôi cũng đều ước mình có thể lớn thật nhanh, trong cái đầu bé tí lúc đó chẳng lúc nào mà không suy nghĩ đến việc phải làm sao để có thể như Thánh Gióng phù một phát là lớn lên, nghĩ đến thôi cũng thấy hớn hở vô cùng. Đó là những năm mà tôi còn mơ mộng về thế giới mà một mình tôi sẽ gây trời dựng đất, một thế giới mà tôi có thể hếch mặt lên trời nhìn người khác với vẻ đầy kiêu hãnh. Và với chung một suy nghĩ của biết bao nhiêu đứa trẻ, tôi muốn mau mau cho ba mẹ tôi thấy tôi sau này sẽ giàu có như mấy người mà tôi thấy trong tivi. Ôi chao lúc đó cái đầu chẳng chứa được gì ngoài mấy cái suy nghĩ viển vông đó hết,… tuổi thơ của tôi luôn gắn liền với dòng suy nghĩ tôi muốn làm người lớn thật nhanh, thật nhanh, tôi muốn được sống trong thế giới của người lớn!
Cho đến khi tôi bắt đầu chạm mốc tuổi trưởng thành, thật kỳ lạ là lúc ấy tôi lại chẳng muốn lớn lên nữa. Tôi bắt đầu cảm nhận được dòng thời gian đang chạy thật nhanh đến với ước mơ lúc nhỏ. Lúc này tôi bắt đầu bắt được những cảm giác là lạ, hình như mình vừa mong muốn được xa nhà nhưng lại dường như chẳng muốn xa. Lúc mới bước chân vào cấp 3, độ tuổi với nhiều suy nghĩ bất cần, lại hay cãi nhau với ba mẹ, tôi thường cảm thấy bực dọc với mọi thứ xung quanh, trạng thái lúc nào cũng như đang chiến đấu với kẻ thù vậy. Chẳng có khi nào mà tôi không xù lông lên với thế giới quanh tôi cả, cả ngày chỉ ước ao muốn lớn nhanh lên để có thể đến với thế giới mới, muốn xem thử cuộc sống mà biết bao nhiêu anh chị nói với tôi là tuyệt vời là như thế nào. Lúc đó tôi còn nghĩ rằng chỉ cần mình đủ tuổi trưởng thành, tôi có thể làm tất cả mọi thứ.

Nhưng suy nghĩ lại chợt khác khi tôi bước sang chặng đường 12, lúc này một đứa chẳng lo học hành như tôi dường như cũng bị cuốn theo sự cuống cuồng của lũ bạn. Tôi cũng bắt đầu ra vẻ nghiêm chỉnh học tập, tôi cũng cố gắng để được bay xa cùng lũ bạn, nhưng dường như trong tôi lại có một suy nghĩ mà tôi chẳng bắt kịp… có vẻ như tôi cũng chẳng muốn đi xa đến thế… Thật kỳ lạ làm sao, bao nhiêu mong ước được bay cao bay xa của tôi đến năm 12 lại bắt đầu thay đổi, hình như tôi thích ở nhà hơn, muốn ở mãi cùng ba mẹ thôi. Đến khi nhận được tin đỗ đại học, thấy ba mẹ bắt đầu cuống cuồng chuẩn bị cho tôi bao nhiêu là thứ để tôi bước vào cuộc hành trình đầu tiên, đây là lúc khoảng lặng trong tôi xuất hiện. Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Tôi bắt đầu chập chững tập đi từng bước không có ba mẹ bên cạnh nữa. Lớn lên trong sự thương yêu, tôi thật sự cảm thấy khó thở với cuộc sống một mình. Tôi hướng nội, rụt rè, nhút nhát, tôi chẳng thể hòa đồng được với cuộc sống xô bồ tấp nập nơi phố thị phồn hoa, tôi chỉ là một đứa kém cỏi đến thế. Đã từng là một người luôn tự tin, thành phố này dường như đã đánh bay đi con người của tôi lúc trước, trả về cho tôi một con người lúc nào cũng thấy khó khăn với mọi thứ xung quanh. Tôi chợt nhận ra hình như mình chẳng hợp với thế giới trưởng thành. Nhưng tôi hiểu rõ bản thân tôi, thực chất tôi lớn lên quá mức an toàn, tôi chưa từng tự mình bước ra khỏi giới hạn của bản thân, nói hơi khó nghe thì bản thân tôi giống như một chú rùa nhỏ lúc nào cũng rụt vào cái vỏ của bản thân. Nghe như tôi là một đứa trẻ thất bại trước giai đoạn chuyển giao. Thế nhưng không hiểu thế nào một người như tôi, đáng lẽ phải có tính cách của một người không dám chuyển mình, đáng lẽ theo cái đà đó tôi sẽ càng cô lập chính mình, tự mình chui vào cái vòng của bản thân. Nhưng không hiểu thế nào, tôi lại đang dần tự mình thích ứng, phải chăng đây là cơ chế của những đứa trẻ đang tập làm người lớn.
Từ ngày tôi bước lên chuyến xe chở tôi chạy thẳng đến chốn xa lạ, tôi khóc ngay từ khi lên xe, nỗi nhớ mẹ tha thiết khiến một đứa thường ngày ít khi bày tỏ cảm xúc như tôi đã òa khóc nức nở trong toa xe. Rồi từng ngày mới tập tành sống một mình, chẳng sót một ngày nào. Tôi lén ra ban công ngồi quẹt nước mắt, nhìn dòng xe cộ dưới kia chen nhau chạy, lòng tôi cũng theo đó mà chẹt cứng, tiếng nức nở ứ lại trong cổ họng, chính khoảnh khác đó tôi nhận ra gia đình quan trọng với tôi thế nào. Và cũng là lúc tôi biết rằng cảm xúc nhớ nhà trong tôi, thực chất là do tôi nhớ ba mẹ, ngôi nhà mà tôi ngày nào cũng rớt nước mắt vì nhớ thực chất gói gọn là ba mẹ mà thôi.
Thế rồi, như bao người con xa nhà khác tôi tập tành đi làm thêm kiếm tiền, lần đầu tiên tôi hiểu mùi vị của đồng tiền không dễ kiếm như thế. Đồng tiền trước đây tôi được dùng đều là do ba mẹ tôi rớt mồ hôi mà kiếm được, lúc ấy tôi dùng mà không biết quý, tôi tiêu xài như thể tiền dễ kiếm, lúc ấy suy nghĩ hơi chút hồn nhiên. Đến khi tự tay kiếm tiền tôi mới hiểu như câu chuyện đồng tiền vàng mà tôi đã được học, chỉ khi chính tay tôi kiếm ra được đồng tiền, tôi mới hiểu giá trị của nó không phải là con số trên đó, mà là công sức là mồ hôi con người bỏ ra để khắc lên giá trị của tờ tiền. Cuộc sống nơi đây dạy cho tôi hiểu làm người lớn không có dễ, bản thân phải đánh đổi nhiều mới bước chân được vào thế giới người lớn. Hồi trước, tôi luôn được những người xung quanh khen ngợi, điều này khiến tôi luôn nghĩ bản thân mình cũng rất giỏi. Nhưng khi bước vào giảng đường tri thức rộng lớn này, những người bạn đại học của tôi đã dạy cho tôi hiểu rằng đừng thấy thỏa mãn với chút ít vốn liếng mà mình đang có, phải cố gắng hơn nữa mới có thể theo kịp bước chân của thời đại. Từ một đứa nội tâm, lúc nào cũng sợ này sợ kia, cuộc sống đã bắt tôi phải nhảy ra khỏi vỏ sò, để tìm kiếm “phong cách” của người lớn.
Tôi không thể nào mãi là đứa trẻ, không thể nào là một cây cỏ nép mình dưới gốc cây đại thụ được, tôi phải chuyển mình thành cái cây thôi!
© Trong gốc cây đa có con đa đa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mạnh Mẽ Sau Chia Tay | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.









