Tạm biệt em, cô gái nhỏ năm ấy anh từng yêu
2023-05-14 01:30
Tác giả:
Hạt Tiêu Nhỏ
blogradio.vn - Tạm biệt em, cô gái nhỏ năm ấy anh từng yêu. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong thanh xuân của anh.
***
Cũng đã rất lâu rồi kể từ khi tôi quyết định là mình phải quên em đi thì tôi đã không nhắc về nó nữa. Nhưng, mỗi khi nhớ lại mối tình đơn phương ấy thì mọi cảm xúc trong tôi vẫn cứ như dồn dập ùa về.
Tôi quen em khi em vẫn còn là một cô bé học sinh tiểu học ngây thơ trong sáng. Em lúc ấy đối với tôi như một thiên thần nhỏ, đôi mắt em long lanh và thuần khiết đến nhường nào. Ngay từ phút đầu bắt gặp ánh mắt ấy thì tôi đã bị nó thu hút và vô thức yêu thầm em. Mỗi khi nói chuyện với người khác dù là đồng hay khác giới em đều đỏ mặt lên và ngượng ngùng trông rất đáng yêu. Khuôn mặt ấy đã làm tôi thêm rung động và cái ước muốn bảo vệ em hình thành trong tôi tự bao giờ mà tôi cũng chẳng biết.
Rồi số phận như sắp đặt, khi lên Đại học tôi lại được gặp em, chúng ta lại học cùng khoa và cùng lớp với nhau. Thật là một sự trùng hợp may mắn mà. Em không biết là tôi đã hạnh phúc đến nhường nào về điều đó đâu. Tôi vui mừng vì mỗi ngày sẽ được gặp em, được nói chuyện với em và nếu chỉ là để ngắm em thôi cũng được. Phải chăng chúng ta thực sự có duyên với nhau. Lúc ấy tôi đã luôn nghĩ vậy như để tự tiếp thêm dũng khí cho mình để tiếp tục yêu thầm em.
Thời gian cứ thế mà trôi qua, thấm thoát đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với nhau. Vì ngày mai em và tôi sẽ tốt nghiệp. Tối hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã nghĩ là nếu mình không tỏ tình thì chắc chắn sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng nếu lỡ em không đồng ý thì sao, nếu lỡ em từ chối rồi không nhìn mặt tôi nữa thì sao. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là tôi lại buồn bã và muốn bỏ cuộc.
Thật ra đã rất nhiều lần tôi do dự như thế. Tôi đã nghĩ là mình sẽ tỏ tình em nhưng lại rồi lo lắng mà bỏ cuộc. Nhưng lần này, tôi nhất định phải làm được vì tôi sợ sẽ không còn lần nào nữa. Em biết không? Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà tôi đã sốt ruột và háo hức đến nổi không ngủ được, cứ thấp thỏm suy nghĩ là phải làm sao cho trời nhanh sáng để được gặp em và bày tỏ hết tất cả. Giờ nhớ lại, lúc ấy sao tôi lại ngớ ngẩn đến vậy. Phải chăng khi yêu con người ta thường hay như thế em nhỉ.
Sáng hôm ấy, sau khi dự lễ tốt nghiệp và chụp hình kỉ yếu với lớp xong, tôi đã nhờ bạn để hẹn em ra sau trường gặp tôi. Em biết không? Tôi đã đến trước chỗ hẹn cả hơn hai tiếng đấy, cái cảm giác hồi hộp làm tôi sợ mình sẽ để em phải đợi. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ: nào là hoa cẩm tú cầu em thích nhất, bong bóng hình trái tim và cả một cây đàn guitar nữa.
Tôi đã định là sẽ ngồi đàn và hát cho em nghe những bài hát mà em thích nhất rồi sẽ tỏ tình với em. Những bài hát ấy, tôi đã luyện hát hàng đêm để sáng hôm sau thì khan cả giọng. Tôi còn lặp đi lặp lại nhiều lần những lời mình sắp nói với em như một đứa trẻ tiểu học đang trả bài vậy. Vì tôi không muốn mình có sai sót hay em phải thất vọng bất cứ điều gì về tôi. Và mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi em đến, chỉ cần em đến nữa là đủ.
Thế nhưng, tôi đã đợi mãi ở đó, đợi mãi mà vẫn không thấy em tới. "Xin lỗi cậu, tớ có việc bận đột xuất nên không thể đến gặp cậu được, cậu thông cảm cho tớ nha". Cất chiếc điện thoại đi, tôi lên xe quay về nhà, bỏ lại đó tất cả mọi thứ mà tôi đã cất công chuẩn bị. Trong tôi, có chút thất vọng. Tôi đã phải liên tục tự an ủi bản thân mình bằng những lời nói đó. Nhưng, thật sự tôi đã buồn lắm em à.
Vẫn con đường đó, con đường ngày nào tôi cũng đạp xe qua nó mà về nhà. Thế nhưng, sao hôm nay tôi lại thấy lạ. Mặt đường sao lại gồ ghề quá, những cơn gió thổi ngược như đang cố ngăn cản tôi khỏi một điều gì đó. Nhưng, cản cũng không được em ạ, trên bãi đất trống tôi đã thấy em, trước mặt em là một người nam sinh lạ. Anh ta cầm trên tay bó hoa hồng và trao nó cho em. Anh ta đang nói hết những lời yêu thương mà từ bấy lâu nay tôi luôn cất giữ trong lòng và cả những lời tỏ tình tôi định sẵn sẽ bày tỏ với em. Trong tôi, một cảm giác đau nhói ở tim chợt dâng lên. Có gì đó lướt qua làm mắt và mũi tôi cay xè em ạ. Nó khiến tôi thấy đau rát và không ngăn được nước tràn ở khóe mắt.
Trong vô thức tôi đã cầu xin em đừng chấp nhận anh ta. Nhưng hình như số phận không thương xót cho tôi. Đôi tay em đã nhận lấy bó hoa đó. Giá mà lúc đó tôi có thể lao ra và hất văng bó hoa đó rồi nói là tôi cũng yêu em và loài hoa em thích là hoa cẩm tú cầu chứ không phải hoa hồng thì hay biết mấy. Liệu rằng em có vì thế mà có chút chần chừ và dành cho tôi một sự lựa chọn. Nhưng, em à tôi đã không làm vậy. Có gì đó nói với tôi là không được làm thế. Vì nó sẽ làm tổn thương em. Và nhìn đi, trông em của tôi hạnh phúc chưa kìa, nụ cười em tỏa nắng, ánh mắt em tràn ngập tình yêu và hạnh phúc, nhưng đáng tiếc nó lại không dành cho tôi. Thôi, vậy là hết rồi, hết thật rồi, hết rồi tình cảm của tôi, hết rồi mối tình đầu và hết rồi cô gái tôi tha thiết yêu.
Tôi lặng lẽ rời đi và quay xe trở về nhà. Con đường hôm nay sao lại dài đến thế, đôi chân tôi sao lại đạp xe chậm đến vậy, hình như có gì đó rất nặng đè vào chân tôi. Nặng quá, tôi không thể đạp nổi dù chỉ là một vòng xe. Em à, tôi thật sự kiệt sức rồi. Tôi mất em rồi, mất thật rồi, giờ em đã là của người khác rồi, trái tim tôi đau lắm, đau như có ai đang dùng vật nhọn khứa mạnh vào nó, mặc cho tôi đang gào thét trong đau đớn và tuyệt vọng. Em à, tất cả mọi thứ trong tôi đều đã sụp đổ rồi.
Đến cả ông trời như cũng hiểu rõ được lòng tôi, mây đen ở đâu mà âm u đến vậy, âm u như chính nỗi lòng tôi lúc này. Và có lẽ, ông trời cũng không muốn cho em nhìn thấy hình ảnh yếu đuối của anh nên đã nhờ cơn mưa xuống. Nhờ cơn mưa làm trôi đi hết nỗi buồn của anh. Làm nước mắt anh hòa tan vào hạt mưa để em không thể nhìn thấy. Người ta hay nói "Nước mắt đàn ông không rơi từng giọt, có chăng họ sẽ để nó chảy ngược vào tim". Nhưng em à, chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay thôi xin cho anh được yếu đuối, xin cho anh được khóc. Để rồi ngày mai, anh sẽ trở lại, sẽ cố quên em và sẽ lại là anh. Một người bạn tốt luôn dõi theo em từ phía sau như trước nay anh đã từng.
Em à, đã có rất nhiều lần anh tự trách mình sao lại cứ chần chừ mà không tỏ tình với em. Biết đâu em sẽ đồng ý, biết đâu em cũng yêu anh và biết đâu chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc tình đẹp. Và giá mà lúc đó anh không im lặng bỏ đi mà lao ra tỏ tình với em, lao ra cướp lấy em thì có thể mọi chuyện sẽ khác. Nhưng không bao giờ, không bao giờ anh làm thế đâu nên cứ yên tâm em nhé. Cứ yên tâm mà hạnh phúc với tình yêu của em. Vì anh biết, dù anh có cướp được em đi chăng nữa thì mãi mãi anh vẫn không có được trái tim em. Mãi mãi anh cũng sẽ không là người đó. Có trách là trách ta có duyên mà không nợ, trách là anh không phải người em chọn.
Hơn hết thì điều anh muốn nhất là nhìn thấy em được hạnh phúc, thấy được nụ cười vui vẻ của em, nên anh sẽ buông tay. Anh sẽ mãi phía sau mà chúc phúc cho em. Anh sẽ không tranh giành hay phá hoại nó. Vì anh biết em sẽ tổn thương và em sẽ khóc. Nước mắt của em là điều làm anh đau đớn nhất hơn cả việc em từ chối anh.
Em à, cô gái nhỏ mà anh thầm yêu, anh muốn giữ mãi gương mặt đỏ bừng và ngượng ngùng đáng yêu đó trong tim. Nên hãy cứ hạnh phúc với tình yêu của mình em nhé.
Tạm biệt em, cô gái nhỏ năm ấy anh từng yêu. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong thanh xuân của anh.
© Hạt Tiêu Nhỏ - blogradio.vn
Xem thêm: Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.