Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ta lúc bé và khi lớn khác nhau thế nào?

2020-07-26 01:28

Tác giả: Nguyệt Như Phạm


blogradio.vn – Nếu ta sống như tuổi trẻ, ta dễ gục ngã, dễ dàng có thể bị đánh quật. Nhưng khi vững chãi như cột nhà, có thể đối mặt với sóng gió cuộc đời, ta nhiều khi lại bỏ mặc xúc cảm bản thân mà hoạt động như một chú robot. Thế nên, quan trọng là cách chúng ta sống, là quan niệm sống của chúng ta.

***

Lúc còn trẻ cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi. Sau khi đã trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những ngày tháng dài đằng đẳng của một kiếp người thì không có gì là không thể tha thứ, không có gì là không thể buông tay.​

Khi còn trẻ, trái tim chúng ta như được bọc bằng lá, bằng hoa, bằng những hi vọng và bằng những nỗi buồn. Lúc ấy, ta thật hồn nhiên, luôn đặt niềm tin vào sự tươi đẹp của cuộc sống để rồi ta dễ dàng rơi lệ trước những việc tưởng chừng nhỏ bé nhất. Những giọt nước mắt của chúng ta lúc ấy thật đỗi quen thuộc.

Chúng ta khóc khi thú cưng của ta đi mất, hay khi chia tay, khi bị điểm kém, hay bị cha mẹ trách. Những cú sốc cứ đến rồi cứ qua, khiến ta không sao quên được, khiến ta dường như đau thấu tim can, khiến ta ước mong chỉ có người ở bên chúng ta an ủi, tâm sự, sẻ chia. Khi không có ai, ta lại mở những bài nhạc buồn lên, rồi lại rơi nước mắt.

chungta1

Cùng với những kỉ niệm vui vẻ, những kí ức buồn ấy khiến ta nhớ mãi, nhiều khi khiến ta chần chừ, không dám bước tiếp, vì lo sợ rằng lỡ như trong tương lai, chúng ta không thể vượt qua khó khăn thì sao, lỡ như chúng ta không thể thoát khỏi quá khứ, lỡ như chúng ta không thể bỏ lại phía sau những kí ức buồn, không thể tha thứ và chấp nhận thực tại phũ phàng và rất nhiều cái lỡ như khác nữa.

Chúng ta đã thay đổi rồi. Chúng ta ít nói hơn, chúng ta ghét những mối quan hệ dây dưa lằng nhằng phức tạp, chúng ta đã ít rơi nước mắt hơn. Chúng ta không còn rơi nước mắt khi chúng ta bị la mắng, khi bị mất việc, khi chúng ta bị tổn thương dù ít hay nhiều. Chúng ta dần học cách bỏ qua, học cách buông tay tất cả. Đó là do đâu? Phải chăng là do những sóng gió của cuộc đời, do bão tố của guồng quay cuộc sống, do chúng ta đã bị tổn thương quá nhiều khi chúng ta còn trẻ mà trái tim đã trở nên sắt đá hay do chúng ta đã trưởng thành?

chungta2

Dù vì bất kì lí do gì đi nữa, chúng ta cũng đã trở nên rắn rỏi hơn, sắt đá hơn, không dễ dàng gì để gục ngã trước cuộc đời, khó mà có thể bị tổn thương bởi những lời nói cay nghiệt của người khác. Thế nhưng, có lẽ chúng ta cũng đã mất đi sự hồn nhiên, sự năng động của tuổi trẻ, chúng ta cũng đã dần không quan còn quan tâm đến cảm xúc, trái tim của mình vì cho rằng lý trí luôn đúng và để rồi, một lúc nào, khi không kìm nén được nữa, ta lại vỡ ào trong cảm xúc.

Cái gì cũng có hai mặt: mặt lợi và mặt hại. Nếu ta sống như tuổi trẻ, ta dễ gục ngã, dễ dàng có thể bị đánh quật. Nhưng khi vững chãi như cột nhà, có thể đối mặt với sóng gió cuộc đời, ta nhiều khi lại bỏ mặc xúc cảm bản thân mà hoạt động như một chú robot. Thế nên, quan trọng là cách chúng ta sống, là quan niệm sống của chúng ta.

Do vậy, ta hãy tự mình chọn cách sống sao cho phù hợp. Đừng quá ngây thơ mà cho rằng cuộc đời toàn màu hồng, cũng đừng quá băng giá mà nghĩ rằng ta chỉ cần làm việc, chỉ cần có đủ cơm ăn áo mặc. Ta cần biết tự làm chủ chính bản thân mình, làm chủ cảm xúc nhưng cũng không đánh mất chính bản thân mình, lúc nào cũng chỉ buông trôi, phó mặc cho số phận.

© Nguyệt Như Phạm – blogradio.vn

Xem thêm: Trưởng thành là khi đừng bao giờ gục ngã giữa cuộc đời

 

Nguyệt Như Phạm

Đừng bao giờ tự làm tổn thương chính mình chỉ vì những lời lẽ vô nghĩa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

back to top