Đường trưởng thành
2020-06-06 01:20
Tác giả:
Dương Thị Diễm Hằng
Đường trưởng thành?
Là đường gì mẹ nhỉ?
Khi lớn lên tự mình gánh chông gai
Đường trưởng thành?
Dài bao lâu hả mẹ?
Sao con đi, không hết khúc ngoặt ngoèo
Đường trưởng thành
Che đường về với mẹ
Mẹ ngóng chờ, chẳng thấy dáng con yêu
Đường trưởng thành
Gần phố, xa quê hương
Con nhớ lắm vị canh chua cá lóc
Đường trưởng thành
Phố muôn người, vạn nhịp
Con bé nhỏ, lạc lõng giữa người qua
Đường trưởng thành
Có đèn, nến và hoa
Nhưng không ra người nắm tay dạo phố
Đường trưởng thành
Con nhìn quanh mọi chỗ
Cố tìm hoài chỗ đứng mình nơi đâu?
Đường trưởng thành
Hứng chịu đầu bão tố
Xa nơi mẹ, phải buộc cố vượt qua
Đường trưởng thành
Lạ trăm người, quen một
Đến với nhau, bằng danh lợi hư vinh
Con sợ lắm, đường trưởng thành, dài lắm
Thèm về nhà, thèm hơi ấm mẹ yêu
Thèm được ăn, ngủ ngon lành thuở bé
Chẳng âu lo, buồn khóc, vui cười giòn
Được lon ton trong vòng tay âu yếm
Để lại được yêu, được thương, được dỗ dành
Nhưng mẹ ơi! Đường trưởng thành, vẫn đó
Chẳng mất đi, vẫn là của riêng con
Nếu mệt mỏi, con về ôm mẹ nhé
Rồi lại đi, đường trưởng thành, lại đi…
© Dương Thị Diễm Hằng – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio:
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

Yên đơn phương
Em đã cố kìm nén không khóc trước mọi người. Chắc chỉ có mỗi mình anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh mà thôi.