Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Không có con đường tắt nào dẫn tới thành công

2020-05-04 01:20

Tác giả: Trịnh An


blogradio.vn - Ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp, đạt được điều mình kì vọng nhưng trong vô số con đường sao ta có thể chọn được con đường dẫn đến đích thực sự mới là khó khăn. Khi trên con đường mịt mù ấy chỉ có bản thân ta đối diện với tất cả, cơ hội để sửa sai nếu chẳng may lỡ bước là rất hiếm hoi.

***

Đã gần 1 giờ sáng, hắn không tài nào chợp mắt được, hắn vuốt điện thoại, màn hình đã khóa. Hắn tiếp tục thử lần 2, lần 3… cho đến khi chiếc điện thoại cũng không còn kiên nhẫn để cho hắn tiếp tục làm như vậy nữa. “Quên rồi sao”, hắn tự nhủ với bản thân. Một thanh niên mới 25 tuổi mà có thể đãng trí đến quên cả cách mở khóa màn hình điện thoại ư. Hắn đặt chiếc điện thoại sang bên cạnh và đưa bàn tay lên xoa xoa cái trán. Đầu hắn đang nặng trĩu. Hắn của một tháng trước vẫn đang rất thoải mái. Một công việc ổn định, một căn phòng trọ là ki ốt chung cư dù không được rộng rãi nhưng vẫn còn hơn chán những căn phòng chật chội và chen chúc ở đất thủ đô này.

Hàng ngày hắn chăm chỉ đi làm và chưa hề xin nghỉ ngày nào, hay đúng hơn người chủ là họ hàng không hề muốn hắn nghỉ. Dù bản thân có mệt đến cỡ nào, bạn bè thân có rủ đi chơi xa, hay đám cưới một ông anh họ hắn vẫn không nghỉ. Một chàng trai tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Là một cử nhân hắn được giao nhiệm vụ tổ trưởng một đội công nhân. Hai năm chăm chỉ làm việc giúp hắn có những khoản tiết kiệm nho nhỏ gửi về cho gia đình để minh chứng việc hắn đã có thể tự lập. Cho đến sáu tháng trước, hắn đã tìm được thêm một con đường mới để kiếm tiền. Đơn giản là chỉ cần đoán trước những con số có màu đỏ và đen.

thoi-quen

Thời gian đầu hắn không thua cũng chả thắng, mà cuộc sống lại có thêm nhiều gia vị mới từ việc lo nghĩ, tính toán và cả niềm vui bất chợt, hơn là những tháng ngày chỉ vác thân xác mệt mỏi ra về và rồi sáng mai lại tiếp tục một vòng lặp như vậy.

Một giai đoạn tiếp theo hắn thắng nhiều hơn. Và số tiền ngày càng tăng đến lúc hắn ngộ nhận đây là một con đường có thể giúp hắn rút ngắn thời gian để thêm vốn làm giàu. Những đồng tiền lương nhận hàng tháng giờ không thể khiến hắn thỏa mãn, hắn bạo tay hơn cho những khoản chi lớn hơn, hai triệu, ba triệu, rồi năm triệu… đối với hắn giờ chỉ là chuyện bình thường. Hắn đi chơi nhiều hơn, và có khi thì đi khuya hơn. Hắn tự tin hơn, được nhiều người tôn trọng hơn, hắn còn có cả người để yêu nữa. Cứ như thế suy nghĩ của hắn dần thay đổi đến chính mức hắn cũng không hề nhận ra. Tuy nhiên vẫn có một điều hắn vẫn giữ được là trong công việc hắn luôn chăm chỉ như trước đây.

Điều gì đến cũng sẽ đến, giai đoạn tiếp theo là lúc những vận đỏ đã qua và suốt khoảng thời gian đó là chỗ của vận đen. Một ngày, hai ngày, một tuần… hắn thua liên tục, điều đó không hề làm hắn nản lòng bởi vì ý chí của hắn tràn đầy sự quyết tâm và tự tin. Hắn chơi càng mạnh tay hơn mỗi khi thua, bởi lẽ hắn tin tưởng rằng chỉ cần trong một ngày đỏ thì hắn sẽ gỡ lại toàn bộ số vốn và sẽ dừng lại. Đúng như hắn tính toán, hắn đỏ thật. Nhưng đến đây là điều mà hắn không ngờ tới. Hắn không thể ngừng, hắn phải tiếp tục chơi.

tin-nhan

Suy nghĩ của hắn lại thay đổi, hắn xóa hết ký ức về 1 tuần vừa rồi ra khỏi đầu bởi vì hắn tin vận may sẽ không bao giờ rời bỏ mình, và chỉ cần 1 chút ít may mắn thôi hắn sẽ không bao giờ phải thua. Và hắn càng khẳng đinh điều đó hơn khi cái vòng tuần hoàn này lặp lại đến vài lần nữa. Mất hết rồi lại có lại tất cả, điều này khiến bộ não hắn liên tục tiết ra chất kích thích khoái lạc như dopamine, còn trái tim hắn dần trở nên chai sạn, hắn không còn cảm giác lo sợ mỗi khi thua nữa, đó cũng là lúc bản thân của hắn đạt đến độ liều lĩnh nhất. Để rồi lần này hắn trắng tay sau gần một tháng chỉ có đen mà không có đỏ. Toàn bộ khoản tiền hắn tiết kiệm đã ra đi, hơn thế nữa là khoản nợ lớn mà hắn đã vay bất chấp. Trên người hắn lúc này chỉ còn chiếc điện thoại đang đặt bên cạnh nhưng hắn đã quên cách mở.

6 giờ sáng, trời vẫn còn sương mù, mọi người thì say giấc ngủ, hắn đã thức dậy và tiếp tục đi làm, hắn vẫn chăm chỉ. Hắn chào một ông già có dáng cao và gầy đang ngồi trong một cái lán, cạnh gốc cây, được dựng lên để làm nơi trông xe cho tòa chung cư hắn sống. Là một cặp vợ chồng già không có lương hưu, khi bà vợ trông xe ban ngày còn ban đêm là ông ta. Những hôm trời rét mướt và mưa tầm tã ông ấy vẫn thức cả đêm để dẫn chỗ đậu xe cho người ở đây. Hai năm nay đó là một trong những người hàng xóm hiếm hoi mà hắn có thể tiếp xúc.

Hôm nay là ngày nhận lương tháng, mọi người chỗ làm đều vui vẻ và chờ đợi. Chỉ có hắn là đầy suy tư. Và một lần nữa hắn đánh cược cho vận may của mình bằng toàn bộ số tiền lương tháng. Ngày hôm đó hắn làm việc rất năng nổ để sự bận rộn có thể che đi những nỗi sợ trong hắn đang lớn dần lên theo từng phút. Lý trí ngăn cản hắn nhưng hắn vẫn phó mặc số phận mình vì hắn tin hôm nay hắn sẽ đỏ. Để rồi tối hôm đó một lần nữa hắn thua cược.

dan-ong-khoc-2

Hắn đi ra công viên vắng lặng trong một tối lạnh buốt. Hắn đã hoàn toàn gục ngã. Bàn tay trong vô thức vuốt lên điện thoại và điều kỳ diệu đã xảy ra, hắn mở khóa thành công dù trước đó hắn đã thử hàng trăm lần. Hắn tìm số điện thoại của mẹ mình, hắn định gọi nhưng không thể. Hắn chưa đủ can đảm, hắn bấm máy cho một người bạn thân của mình. Hắn kể một tràng dài những câu chuyện không có đầu cũng chẳng có đuôi, nói xong hắn cúp máy. Điều hắn cần lúc này không phải là một lời khuyên, điều hắn cần là được giãi bày. Hắn tuyệt vọng, sụp đổ hoàn toàn khi nghĩ đến tương lai. Đó là cái cảm giác mà hắn sẽ không bao giờ quên nhưng cũng không bao giờ muốn sống lại cảm giác đó vì nó khiến hắn khó thở, khi mà  tất cả hy vọng đã sụp đổ và hắn chỉ muốn được giải thoát bằng một cách nào đó, thậm chí là cả cái chết. Chỉ là một tháng thôi mà đã khiến cuộc sống của hắn đã chuyển sang một trang mới, một trang của sự thất bại và tan vỡ.

 Quá khứ có quá nhiều điều để nhắc đến. nếu chỉ thay đổi một quyết định thì có khi cuộc đời hắn giờ đã khác không như cái hiện tại này. Hắn lục lại những bức ảnh, những dòng chữ mà hắn đã chia sẻ trên mạng trong những ngày hắn vui nhất, những ngày hắn thành công nhất để tìm lại một chút niềm tin trong cuộc sống. Một câu hỏi mà từ lúc sinh viên hắn từng nghĩ. Một hắn của quá khứ luôn đặt ra câu hỏi “5 năm nữa hắn sẽ là ai, làm gì, và như thế nào?”. Và bây giờ hắn đã có thể trả lời hắn là kẻ đã đánh mất đi chính mình.

thanh-cong-1

Tiếp nối ba ngày sau đó hắn vẫn đi làm nhưng tinh thần luôn trong trạng thái buồn chán và trầm mặc. Hắn suy nghĩ mọi cách có thể để thay đổi cục diện bây giờ, nhưng tất cả đều vô vọng. Hậu quả hắn gây ra đã vượt quá tầm mà hắn có thể kiểm soát được. Vào một tối muộn hắn đi làm về. Một tinh thần uể oải, rã rời cả thân xác lẫn tâm hồn. Hắn bước đến mở cánh cửa nhưng không vào bên trong. Hắn thẫn thờ ngồi bên ghế đá trước cửa nhà. Ông già trông xe tối nay không thấy xuất hiện. Cho đến khi có một người hoàn toàn mới tiến vào cái lán ấy, là một người trẻ hơn, khỏe mạnh hơn. Hẳn mìm cười chào và dành một câu hỏi vu vơ về ông già thì nhận lại một tin khiến hắn ngỡ ngàng. Ông ta đã không còn trên thế gian này nữa, một cơn đau tim đã mang ông đi xa mãi. Người hàng xóm hiếm hoi hắn có thể trò chuyện đã không còn. Đêm đó hắn lại mất ngủ, mọi thứ trong hắn đã vỡ vụn, hắn suy nghĩ về ông già trông xe và về cuộc sống, đó là một ngày thứ 6 đen tối.

Hai ngày sau, một ngày chủ nhật đẹp trời hắn gặp lại bà vợ ông. Vẻ mặt của bà hết sức buồn bã, bà nói sẽ tiếp tục công việc này, dù vất vả, dù không còn ai ở nhà chuẩn bị cơm cho bà, bà vẫn tiếp tục. Ông ấy ra đi nhưng bà vẫn còn những đứa con phải lo lắng và cả những đứa cháu thơ bé, bà không thể gục ngã. Bà phải vững vàng để sống, phải mạnh mẽ.

thanh-cong-2

Sau cuộc trò chuyện đó hắn đã bỏ tất cả và lên xe về quê, kể toàn bộ chuyện đã xảy ra với gia đình. Bố mẹ không trách móc hắn nhiều, nhìn thấy sự tuyệt vọng của hắn là quá đủ rồi. Một bữa cơm gia đình đông đủ dù không khí bao trùm cả sự u ám. Và lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài hắn có được một giấc ngủ yên bình.

Ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp, đạt được điều mình kì vọng nhưng trong vô số con đường sao ta có thể chọn được con đường dẫn đến đích thực sự mới là khó khăn. Khi trên con đường mịt mù ấy chỉ có bản thân ta đối diện với tất cả, cơ hội để sửa sai nếu chẳng may lỡ bước là rất hiếm hoi. Và những điểm giao cắt trên cuộc hành trình ấy chính là cơ hội, là vực sâu, là những quyết định sẽ khiến cho ta nhận về niềm vui hay là nỗi buồn. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì chỉ có gia đình mới là nơi che chở và bình yên nhất.

Hắn đã nhận ra con đường đi mà hắn đã bước là hoàn toàn sai lầm..

Ba tháng sau, hắn trở lại, tiếp tục một hành trình mới, xa khỏi con đường hắn đã từng vấp ngã. Hắn kiếm được một công việc khác phù hợp hơn với vị trí tốt hơn và lương cao hơn, nhưng cũng ở một nơi xa hơn.

Hắn biết từ đây cuộc sống đã thay đổi, thời gian và những thử thách đã khiến cuộc sống trở nên vô cùng khác biệt. Những thứ hắn cho là đúng trước đây giờ lại là điều không đúng nữa. Hắn đã vượt qua một điểm mốc quan trọng để biết quý trọng công việc, đồng tiền có từ sức lao động, và cả tình cảm gia đình. Hắn sẽ không phạm sai lầm như trước nữa, và dù trong hoàn cảnh nào hắn sẽ không bao giờ gục ngã.

© Trịnh An – blogradio.vn

Xem thêm: Đừng bao giờ gục ngã giữa cuộc đời.

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Trịnh An

Cô đơn, lạnh lẽo

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top