Can đảm lên nào cô gái!
2020-08-28 01:27
Tác giả:
Nguyệt Như Phạm
blogradio.vn - Hạnh phúc sẽ đến với những người biết chờ đợi, dũng cảm vượt qua mọi khó khăn, đứng lên sau những nỗi đau để tìm đến một ngày mới. Và hãy can đảm lên cô gái à, đừng sợ.
***
Nếu mệt mỏi quá rồi thì hãy tạm nghỉ ngơi đi cô gái. Đừng lúc nào cũng gồng mình lên chịu đựng tất cả như vậy.
Trong đêm, ánh đèn đường rất sáng nhưng đâu có đủ sáng để chiếu rọi tâm hồn đang dần chìm đắm trong bóng tối. Cô cứ lang thang trên đường phố mà đôi mắt cứ chực trào. Chân cô rảo bước, nhanh chóng, mạnh mẽ như đang chạy. Cảm giác như đang chạy trốn khỏi sự tổn thương, cô đơn và mỏi mệt. Cô muốn khóc, muốn hét thật to để cho cả thế giới biết cảm nhận của cô. Nhưng cô không thể, vì sao ư? Vì cái vỏ bọc mà cô tự tạo ra đã quá quá dày, dày đến nỗi chúng cuốn lấy cô mà không thể ngày một, ngày hai mà dứt ra được.
Cô không xinh đẹp, cũng không giỏi giang, nhà cũng không phải khá giả. Ba mẹ cô sống không thuận hòa, bạn bè cô có mấy ai thật lòng.
Từ nhỏ cô đã học cách giấu đi cảm xúc, cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô chưa từng khóc trước mặt ai, cô chỉ khóc khi đêm về. Cô trò chuyện cùng ánh trăng, kết bạn cùng màn đêm, hòa mình với nỗi buồn. Cô khóc trong nghẹn ngào, cô nhớ đến quá khứ, cô buồn cho thực tại và cô lo sợ tương lại. Cứ như thế, ngày nào cô cũng diễn ở vai vui vẻ, ngày nào cũng mỉm cười, cũng gồng mình để trở thành một con người mạnh mẽ. Cô tự xây nên một thế giới riêng cho mình mà chẳng ai bước vào được, nơi cất giấu bao kí ức buồn mà cô không muốn ai biết.
Cái thế giới chỉ có mình cô mà thôi, cô đơn, đầy ắp những nỗi buồn và nước mắt cùng những playlist nhạc buồn. Nhiều lúc cô cũng mệt mỏi với chính vỏ bọc của mình, cô muốn phá vỡ nó lắm chứ nhưng cô chẳng đủ can đảm. Cô sợ một khi phá vỡ nó, mọi cảm xúc của cô khi còn nhỏ sẽ theo gió mà bay, khiến cô không kiểm soát nổi trái tim mình.
Cô sợ rằng lí trí sẽ thất bại trước con tim, khiến cô trở thành một người không có phép tắc. Cô sợ người mà cô yêu thương sẽ đau lòng vì cô. Cô sợ mọi người sẽ nghĩ cô yếu đuối chẳng làm được việc gì, sẽ thương hại cô. Cô sợ cô sẽ mềm lòng trước những quyết định quan trọng mà lầm đường lạc lối.
Cô muốn có người yêu thương nhưng lại sợ sẽ mất nhau, cô muốn có bắt đầu nhưng lại sợ kết thúc. Cô muốn nghe theo trái tim nhưng sợ bị phản bội. Cô muốn sống thật nhưng lại sợ bị xa lánh. Và vậy là, cô chưa từng làm theo những gì mình muốn, cô sống luôn theo lý trí, luôn theo những quan niệm, những lý thuyết khô khan.
Tất cả khó khăn, mệt mỏi cô đều tự mình chịu đựng, tất cả mọi công việc cô đều tự làm hết. Với cô, chỉ cần được sống yên ổn, những người cô yêu thương vô lo, vô nghĩ là đủ rồi. Thế nhưng, cô gái à, cô đã từng nghĩ cho bản thân chưa?
Cô gái à, cuộc sống này là do cô lựa chọn. Đi con đường nào là do quyền quyết định của cô. Vậy nên, nếu có mệt quá thì hãy dừng lại đi, đừng lúc nào cũng chạy theo xô bồ của cuộc sống. Đừng có gồng mình chịu đựng tất cả như vậy. Điều đó chẳng giúp ích được gì mà chỉ khiến cô càng bị đè nặng bởi sự mệt mỏi và muốn buông xuôi. Nếu chân không muốn bước tiếp thì hãy dừng lại cho ta một phút nghỉ ngơi, hãy để tất cả sang một bên nhé cô gái.
Hãy cứ mạnh mẽ như cô vẫn vậy, hãy cứ mỉm cười và kể cả yếu duối một chút thì có sao nhưng hãy tin rằng sẽ có một người yêu thương cô, chờ đợi cô, nắm tay cô đi đến bến bờ hạnh phúc.
Hạnh phúc sẽ đến với những người biết chờ đợi, dũng cảm vượt qua mọi khó khăn, đứng lên sau những nỗi đau để tìm đến một ngày mới. Và hãy can đảm lên cô gái à, đừng sợ.
© Nguyệt Như Phạm - blogradio.vn
Xem thêm: Tại sao em phải tỏ ra mạnh mẽ?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Ai cho phép anh yêu em như vậy? (Phần 1)
Cô tưởng tưởng ra mình sẽ đem tất cả những kiến thức, đam mê và tuổi trẻ của cô để cống hiến và giúp cho một vùng đất nghèo xa xôi nào đó được thay đổi, được tốt đẹp hơn. Như một luồng gió mới vô cùng tươi mát và trong trẻo, giúp cho một vùng quê nào đó vì thế mà mát mẻ, xanh tươi hơn. Cô thấy vui và cảm nhận rõ rệt một khí thế và khát khao của tuổi trẻ đang hừng hực cháy trong người cô.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.