Sulli tuổi 25: Khi đóa hoa lê trong tuyết xinh đẹp lặng lẽ rời cành (Cafe Vlog)
2019-10-17 01:05
Tác giả: Diên Vỹ Giọng đọc: Hà Diễm
blogradio.vn - Nhiều người bật khóc vì sự ra đi của Sulli, không hẳn chỉ vì tiếc thương cho đóa hoa chóng tàn, mà còn vì, họ bắt gặp chính mình trong cô gái ấy. Bắt gặp một chúng ta của những ngày phải mang lên mình chiếc mặt nạ, một chúng ta của những khi tự ép bản thân bỏ ngoài tai lời khó nghe, để rồi đêm về vẫn câm lặng bật khóc, một chúng ta của những ngày cố gắng để “cười” cho hài lòng một ai khác.
***
Sulli chọn dừng lại ở tuổi 25
“Khi bạn đột ngột mất đi, cả thế giới bỗng nhiên yêu thương bạn. Nhưng trước đây khi bạn cầu xin sự giúp đỡ, họ đều bỏ qua.”
Nghe buồn nhỉ, nhưng dường như giữa thế giới đang tự cho rằng mỗi ngày một văn minh hơn này, điều đó lại đang thành hình và trở thành sự thật.
Sau 2017, thêm lần nữa, showbiz Hàn chao đảo trước sự ra đi của một sinh mệnh. Có lẽ, 14/10/2019 đã ghi tên mình vào lịch sử K-pop khi trở thành mốc đánh dấu cho sự dừng chân của Sulli - Nàng công chúa xinh đẹp, “nàng thơ” của biết bao người. Cô gái đã luôn rực rỡ như nắng mai ấy, chọn dừng lại hành trình của mình khi vừa chạm ngưỡng 25.
Chiều 14/10/2019 không hẳn là ngày buồn nhất, nhưng chắc chắn sẽ là ngày nhiều tâm hồn đồng loạt vỡ òa nức nở nhất. Hẳn đã có nhiều bản báo cáo chẳng kịp hoàn thành, hẳn đã có nhiều người đồng loạt cập nhật liên tục trang tìm kiếm, mong mỏi một phép màu, và cũng hẳn, đã có không ít người vội bỏ lại việc dang dở, tìm một nơi kín kẽ rồi bật khóc ngon lành. Đường về tan tầm hôm ấy, muộn phiền đã bao trùm biết bao trái tim.
Những nụ cười đong đầy nước mắt
Nghe nghịch lý đúng không? Nhưng có bao nhiêu nụ cười chúng ta trưng cho thế giới thấy là xuất phát từ trái tim mình? Hay nụ cười chỉ là chiếc vỏ bọc đẹp đẽ, là những tiếng khóc khô khan không thành tiếng?
Cô gái ấy, chọn dừng lại thật rồi. “Tự sát, tại nhà riêng, một mình” - 3 từ, 7 chữ chẳng khác chi vật chắn nghẽn lại nơi lồng ngực, cứ chực chờ cuộn trào nhưng câm lặng đến chẳng thể nào thốt ra. Trước đó một ngày thôi, trước khi dòng tin với 7 chữ lạnh lẽo kia xuất hiện khắp các phương tiện truyền thông, Sulli đã có buổi chụp hình với nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi, đến mức người ta phải tự hỏi: “Nụ cười rạng rỡ thế kia, làm sao có thể hóa tàn tro nhanh đến như vậy?”.
Rồi người ta lại nghĩ đến chính mình, đến những ngày vật lộn của cảm xúc, mỉm cười với tất cả và khóc cho riêng ta. Người trẻ hôm nay, họ chọn cách giấu đi hơn là bày tỏ. Bạn thấy được điều họ muốn bạn thấy và quên đi việc chạm đến mảnh đất hoang vu trong tim họ. Chúng ta vô tâm, với người và với cả chính bản thân mình.
Tự sát, chưa bao giờ là điều dễ dàng, và càng không phải là lựa chọn của kẻ hèn nhát. Đứng trước cái chết, con người ta mới biết sợ hãi tột cùng mang hình hài như thế nào. Thế nên, tự tay kết thúc sinh mạng chính mình, là hành động gom góp chút dũng cảm sau cuối, chút dũng cảm được sản sinh từ cơn tuyệt vọng khốn cùng.
Chẳng biết từ khi nào, con người ta lại mặc nhiên cho rằng, việc phán xét cuộc sống người khác là hành động hiển nhiên. Và cùng chẳng biết từ khi nào, sự mặc nhiên tàn nhẫn ấy đã trở thành một phần của xu thế xã hội. Để rồi, đến hôm nay, không phải súng, không phải dao hay bất cứ vật dụng sát thương nào khác, chỉ bằng những dòng chữ gõ vội trong thoáng chốc, bạn đã có thể giết chết một người.
Đừng phản biện, bởi nó chẳng hề vô lý đâu. Lời vô tâm, bạn chỉ mất một giây để hoàn thành, một phút để nói ra, nhưng sẽ tổn thương người khác đến vô cùng. Tổn thương tiếp nối tổn thương, để rồi đến một lúc nào đó, khi sự phản vệ tự nhiên thất bại, cũng là lúc hai chữ trầm cảm xuất hiện.
Sự vùng vẫy đến tận cùng trong nỗi cô đơn
Nhiều người bật khóc vì sự ra đi của Sulli, không hẳn chỉ vì tiếc thương cho đóa hoa chóng tàn, mà còn vì, họ bắt gặp chính mình trong cô gái ấy. Bắt gặp một chúng ta của những ngày phải mang lên mình chiếc mặt nạ, một chúng ta của những khi tự ép bản thân bỏ ngoài tai lời khó nghe, để rồi đêm về vẫn câm lặng bật khóc, một chúng ta của những ngày cố gắng để “cười” cho hài lòng một ai khác.
Sinh - tử là vòng tuần hoàn hiển nhiên của số phận. Thế nhưng, những cái “chết trẻ”, đặc biệt những cái “chết trẻ vì tự sát” vốn dĩ không nên thuộc về vòng tuần hoàn ấy. Trầm cảm là một hành trình dai dẳng, mà ở đó, bản thân mỗi người phải ngày ngày vật lộn với chính “con quỷ” trong tâm hồn mình, để không vỡ vụn từ sâu thẳm bên trong, để níu kéo và giữ lại tia hy vọng đang dần bị thế giới ngoài kia tước đoạt.
Tôi tự hỏi, không biết “trái đào xinh đẹp” của chúng ta, cô gái Sulli ấy đã phải tuyệt vọng đến mức nào, khi từng tín hiệu cầu cứu được phát ra, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ câm lặng. Người ta khen cô ấy là “trái đào xinh đẹp” để rồi chẳng may chạm vào và dị ứng với lông đào thì lại chọn cách quay sang chỉ trích.
Chúng ta đang sống trong thế giới, mà nỗi đau của bất cứ ai cũng trở nên tầm thường. Chúng ta đều đau, nhưng thay vì lựa chọn giúp nhau xoa dịu, lại lựa chọn đổ lỗi cho một ai khác để phát tiết cảm xúc tiêu cực trong chính mình. Vòng luẩn quẩn ấy lặp lại, và chúng ta lần lượt mất đi đồng loại. Con người cứ hoài tổn thương con người như thế.
Suy cho cùng, bằng cách này hay cách khác, cuộc đời vẫn mang đến con người ta những tổn thương. Đừng trách một ai khi họ lựa chọn dừng lại, bạn không là họ, nên đâu thể biết được nỗi đau trong họ mang hình hài thế nào, bạn không là họ, nên đâu hiểu được sự cô độc đó đáng sợ ra sao. Nỗi buồn ấy với bạn, có thể chỉ là gió thoảng mây bay, nhưng với họ, biết đâu lại là ngợp trời giông bão. Nếu tìm được một lối thoát nào đó tốt hơn, sẽ chẳng ai chọn ngõ cụt cho chính mình. Sự ra đi của Sulli, lại lần nữa khiến người ta bàng hoàng vì cái gọi là “bi kịch cô đơn của người trẻ”. Sẽ không một ai lựa chọn gục ngã, nếu bên cạnh có người sẵn lòng đồng hành.
Cái nắm tay đúng lúc của bạn, có thể sẽ mở đầu một chương mới trong cuộc đời kẻ khác
“Tên của mình là Sulli. Sul là tuyết còn Li là hoa lê. Nên có lẽ mình sẽ tái sinh như một bông hoa nhỏ nhưng tràn đầy sức sống mạnh mẽ.”
Ngay lúc này đây, những dòng phỏng vấn năm nào của cô gái ấy lại khiến người ta xót xa. Đóa hoa lê thanh khiết trong tuyết ấy, cuối cùng cũng chẳng thể băng gió, vượt giông, đợi chờ đến ngày nắng về hong khô tất cả.
Bạn thân mến, nếu bạn đang đau lòng, đang tuyệt vọng, có thể khóc nấc lên được không. Hãy cho những người yêu thương bạn biết rằng, bạn đang đau khổ, hay ít nhất phát ra một tín hiệu nào đó, để thế giới rộng lớn ngoài kia có cơ hội đưa tay giữ lấy bạn. Hoặc giả, nếu một ngày bạn nhận được tín hiệu cầu cứu từ ai đó, xin đừng quay lưng. Cái nắm tay đúng lúc của bạn, có thể sẽ mở đầu một chương mới trong cuộc đời kẻ khác. Xin đừng để bất cứ ai quanh mình lâm vào kết cục rằng, dù họ có biến mất đi thì cũng chẳng một ai buồn để tâm đến.
Cuộc đời đẩy chúng ta vào những khắc nghiệt, vì thế, chỉ dịu dàng với nhau thôi, có được không? Thế giới này, chỉ thật sự tốt đẹp hơn, khi chúng ta lựa chọn đứng vào vị trí của nhau mà nghĩ.
Với những người đã dừng lại, hy vọng bạn giũ bỏ nhọc nhằn, mãi mãi yên an.
Với những ai vẫn tiếp tục cho đến hôm nay, xin cảm ơn vì đã dũng cảm.
Hy vọng chúng ta sẽ không còn phải chứng kiến sự vỡ vụn của người trẻ thêm bất cứ một lần nào nữa!
© Diên Vỹ - blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang
Xem thêm: Đừng bao giờ gục ngã giữa cuộc đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.