Bạn thân ơi bao lâu rồi ta không gặp nhau
2019-09-17 10:10
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
blogradio.vn - "Yêu xa không đáng sợ bằng bạn thân ở xa, những lúc mình cần nó nhất thì nó lại không thể ở bên cạnh mình".
***
Tôi và cô bạn thân hồi cấp ba tuy cùng học ở Hà Nội, nhưng mỗi đứa một trường. Lịch học khác nhau, thời gian sinh hoạt, giờ giấc không giống nhau. Cũng vì thế mà chúng tôi ít gặp nhau. Có một khoảng thời gian dài tôi và nó hầu như chẳng ai nhắn tin cho ai, chẳng giận dỗi gì nhưng cũng chẳng biết nói gì, định nhắn mà lại sợ nó bận, nên thôi. Tôi lúc đó mới hiểu được câu nói: " Yêu xa không đáng sợ bằng bạn thân ở xa, những lúc mình cần nó nhất thì nó lại không thể ở bên cạnh mình".
Tôi đã từng trẻ con, giận dỗi Hà Nội vì thành phố này sao lại quá rộng lớn, sao lại bon chen và nhiều mệt mỏi đến vậy, để cho chúng tôi đến thời gian gặp nhau thôi cũng chẳng có. Sau 2 năm ở đây, tôi cuối cùng cũng ngộ ra rằng, không nên đổ lỗi cho ngoại cảnh, không nên đổ lỗi cho Hà Nội. Vì Hà Nội vẫn vậy, chỉ lòng người là khác. Hà Nội vốn dĩ không bé đi, cũng chẳng rộng thêm. Hà Nội không tự nó có những bon chen, mệt mỏi và xa cách, tất cả là do lòng người.
Vào một buổi chiều mưa tháng 8, hai đứa ngồi nhâm nhi ly cà phê, ngắm mưa rơi bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người ngoài kia đang vội vã chạy mưa, tôi tự hỏi, giữa thành phố rộng lớn này, làm sao người ta tìm được nhau nhỉ? Cô bạn tôi cười: "tìm được nhau là do duyên số". Đúng vậy, là duyên số đã cho chúng tôi gặp nhau, duyên số đã cho chúng trở thành những người bạn của nhau. Và cũng chính duyên số đã đưa chúng tôi đến với Hà Nội, đến với thành phố "hoa lệ" này. Hai đứa lại ngồi kể nhau nghe về câu chuyện của mình, rồi nhắc lại những chuyện xưa cũ, hồi còn ở trường cấp ba. Tôi bỗng cảm thấy mình bé lại như chúng tôi vẫn chỉ đang là học sinh lớp 12. Vậy mà chớp mắt một cái đã là sinh viên năm ba rồi. Chẳng biết còn ở Hà Nội được bao lâu.
Cái thời học sinh vô lo vô nghĩ, vô tư giận hờn, yêu ghét. Cái thời mà hai đứa cùng nhau đạp xe tới trường, cùng nhau đến các lớp luyện với biết bao kỉ niệm vui buồn. Lời ước hẹn cùng nhau đỗ đại học cùng nhau xuống Hà nội, tận hưởng cuộc sống sinh viên xa nhà, độc lập. Nhưng đến bây giờ sao mà nhớ nhà ghê, nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè và mái trường cấp ba bao năm gắn bó.
Thôi thì cứ cố gắng tận hưởng nốt những ngày tháng thanh xuân ở Hà Nội đi, bị vùi dập cũng được, bị xô ngã cũng được, tươi đẹp cũng tốt, khó khăn cũng chẳng sao! Vì Hà Nội suy cho cùng cũng chỉ là một thành phố thôi, so với thế giới cũng chỉ là nhỏ bé. Thế nên, tôi tự nhủ rằng: "ở Hà Nội còn không sống tốt được thì ở đâu mới tốt lên được?".
© Hạnh Thuần – blogradio.vn
Bạn biết không, chắc hẳn chúng ta ai cũng có ít nhất một người bạn thân đã cũ - một tên gọi chẳng mấy thân thương dành cho một người đã-từng-rất-thân-thuộc khiến ta nhớ cả một đời.
Những người ấy đã từng là tri kỷ, là người cùng ta chia sẻ bao kỷ niệm buồn vui, nhưng bỗng chốc trở nên xa lạ đến ngỡ ngàng.
Ngày đó, chúng ta từng rất thân thiết nhưng hiện tại chúng ta là hai kẻ xa lạ.
Ngày đó, chúng ta nói với nhau rất nhiều, còn hiện tại, kể cả nhắn cho nhau đôi ba câu cũng thấy khó khăn đến lạ.
Ngày đó, chúng ta thừa tư cách để đi bên đời nhau, ấy mà hiện tại, chúng ta dùng tư cách người lạ từng quen để đứng bên lề cuộc sống của nhau.
Ngày đó, chẳng có chuyện gì chúng ta không nói cùng nhau, trở về hiện tại, chúng ta một chút cũng không hề biết gì về cuộc sống của nhau.
Ngày đó, chúng ta thân thuộc biết bao, còn hiện tại...
Trong cuộc sống, phàm những thứ gì gắn với chữ cũ đều là vật đã bị bỏ đi. Sách cũ, quần áo cũ, giày dép cũ, đồ vật cũ,… đều khiến người ta không mấy mặn mà.
Ngẫm cũng đúng, trong xã hội chảy trôi, tất cả đều được gắn liền với 4 chữ: “Thông minh”, “hiện đại” thì ai còn yêu thích cái cũ đã dính bụi thời gian, quá chừng nhàm chán để làm gì.
Thế nhưng đau lòng hơn cả là một mối quan hệ đã cũ, một người bạn rất rất thân bỗng chỉ còn gọi nhau bằng ba chữ “bạn thân cũ” nghe đến nao lòng. Đồ vật là thứ vô tri còn có thể nói nhìn đến cũ, đến chán rồi nhưng ngay cả con người cũng bị gắn với chữ “cũ” là sao? Một mối quan hệ đã hết hạn yêu thương, một người từ rất đỗi thân thương bỗng lướt qua nhau như người xa lạ, thử hỏi sao có thể không đau lòng?
Những người mang tên “bạn thân cũ” ấy đã từng có khoảng thời gian bên nhau rất yên bình. Cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, cùng ngồi bên nhau nói xấu một người, thủ thỉ bên tai người kia kể về một cơn say nắng, xồn xồn gắt gỏng “ai cho mày khóc?”, “đứa nào dám động đến mày”,… hay 2 chữ mày, tao cũng lười nói ra để gộp thành 2 chữ “chúng mình”.
Thời gian là thứ phép màu vô cùng huyền diệu. Nó giúp người ta gần gũi bên nhau, vun đắp cho một mối quan hệ giữa người với người, biến từ những kẻ xa lạ nhìn nhau như kẻ thù thành thân thiết như an hem. Nhưng bạn biết đấy, thời gian cũng có một mặt khác đáng sợ vô cùng, nó như thứ thuốc độc gặm nhấm, dần mòn giết chết thứ tình bạn được nuôi nấng lâu năm chỉ bằng thứ cảm giác dần xa lạ.
Khoảng cách vô hình giữa những đứa bạn thân khiến những cuộc nói chuyện nhạt dần, những lần tag nhau vào những bài share để có đề tài tranh luận cũng ngày một ít đi, số người ghét chung cũng không còn nữa và cũng chẳng còn những lần cùng nhau mua những món đồ đôi,… Mọi thứ cuối cùng chỉ vỏn vẹn ở hai từ "Không có” đắng ngắt trên môi. Tàn nhẫn đến đau lòng.
Khi bước vào một mối quan hệ mang tên đã cũ, người ta thường có xu hướng tìm kiếm lý do, đổ tội cho sai lầm khiến khoảng cách giữa 2 đứa ngày càng xa. Đó có thể là do khoảng cách địa lý, cách suy nghĩ không tương đồng, một cuộc sống xô bồ cuốn mất sự vô ưu thoải mái của cá nhân,… Dù với bất cứ lý do gì nhưng tựu chung lại cũng chính là vô tình để lạc mất cảm xúc của nhau. Nhìn thấy bạn thay đổi nhưng chẳng thể nói bởi mình cũng ngày một đổi thay, và rồi tự mình bất lực, tự mình gặm nhấm nỗi đau mất mát bạn thân.
Thế nên, điều đáng buồn nhất trong cuộc đời là một ngày chúng mình bỗng lại trở thành những người bạn thân đã cũ của nhau.
Theo Mén
Giọng đọc: Hiển Vi
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Em không phải người mạnh mẽ đâu anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.