Vu lan này con về với mẹ được không? (Cafe Vlog)
2019-08-15 01:10
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Mẹ mình đã 65 tuổi.
Thời gian trôi nhanh như gió thổi.
Đừng để một ngày nức nở, vì quá muộn để trao gửi yêu thương, anh nhé!
Ngày của mẹ đang đến gần, mẹ có thể đang chờ điện thoại đổ chuông, anh nha.
***
Bạn thân mến! Tháng 7 Âm lịch này có ngày Vu lan báo hiếu, dù bận rộn đến đâu, chúng ta cũng nên dành chút thời gian cho mẹ, về nhà ăn với mẹ bữa cơm hay đơn giản là gọi cho mẹ một cuộc điện thoại. Trong chương trình Replay Blog Radio của tuần này, chúng ta hãy cùng nghe lại những số Blog Radio cảm động nhất về mẹ được ban biên tập tuyển chọn và giới thiệu. Mở đầu chương trình, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài thơ:
Mai con về với mẹ được không? (Như Nguyễn)
Mai con về với mẹ có được không?
Mùa Vu Lan mình con nơi xa xứ
Mùa Vu Lan hiểu mình khuyết nhiều thứ
Con dặn lòng mình đừng đánh đổi tình không.
Mai con về với mẹ có được không?
Tháng bảy trăng nghiêng, lòng con nghiêng ngả
Mùa báo hiếu biết thương mẹ vất vả
Với chị, với con, với cả những gánh gồng
Mai con về với mẹ có được không?
Gác những toan lo bên đời lên xó bếp
Nép vào lòng mẹ lúc con biết mình rất mệt
Mẹ sẽ cười hiền với con gái thích long nhong
Mai con về với mẹ có được không?
Đổi những buồn thương một đời của mẹ
Đổi cả đớn đau khi mẹ mang hình hài nhỏ bé
Để mẹ được yên bình tựa khúc hát dòng sông
Mai con về với mẹ có được không?
Phố ồn ào với người xa kẻ lạ
Lòng người lạnh khác gì mùa đông giá
Chỉ là người dưng, cớ chi phải bận lòng?
Mai con về với mẹ có được không?
Nói yêu nói thương với mẹ con nhiều lắm
Những điều giản đơn ở trong lòng sâu thẳm
Chưa một lần con dám nói với mẹ yêu…
Mai con về với mẹ, mẹ ơi!
Bạn thân mến! Không phải ai cũng có thể trở về nhà vào ngày Vu lan, nhưng liệu chúng ta có bận rộn đến nỗi không thể dành vài phút để gọi điện về nhà cho mẹ? Tiếp theo chương trình xin mời bạn lắng nghe lá thư của một cô em gái nhắn gửi anh trai của mình:
Mẹ vẫn chờ một cuộc điện thoại của anh (Chiêm Lê)
Anh trai của em.
Đã lâu lắm rồi anh nhỉ, anh em mình chưa tâm sự cùng nhau như những người bạn. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh cưới vợ, em không biết do anh, tại em, hay vì một điều gì đó, anh em mình không dễ dàng chia sẽ cùng nhau. Dù thế, em vẫn luôn thương yêu anh, vẫn luôn ngưỡng mộ anh như cái hồi em còn là cô trò nhỏ trường làng. Đơn giản vì anh là anh trai em, vì anh tài giỏi. Anh cũng biết điều đó, đúng không anh.
Nhưng hôm nay, ngồi viết những dòng này gửi đến anh, em không muốn nói về những vấn đề to lớn ngoài thế giới rộng lớn kia. Em cũng không muốn nói rằng em muốn được nhỏ lại để thần tượng anh, để được anh yêu thương chiều chuộng. Mà hôm nay, em muốn được nói cùng anh những nghĩ suy của em về điều em chưa từng giãy. Đó là những yêu thương chúng ta dành cho mẹ.
Sẽ là thừa khi em nói với anh rằng, chúng ta có người mẹ thực sự vĩ đại. Thật là thừa khi em nói anh nghe những đắng cay, khổ cực mẹ đã trải qua. Cũng chẳng cần em phải kể về những hi sinh, bao dung mà mẹ dành trọn cho anh em mình, anh nhỉ? Những điều ấy, những người con của mẹ hiểu rõ hơn ai hết. Và cả anh lẫn em đều biết, thế giới của anh em mình chỉ còn có mẹ.
Bố đã rời xa mẹ và anh em mình khi chúng ta chưa đủ trưởng thành để kịp làm cho bố một điều gì đó. Ngày em vào đại học, em đã hình dung lúc em ra trường, nhận tháng lương đầu tiên, em sẽ mua tặng bố một bộ vest mới. Em đã hình dung niềm vui, nỗi tự hào hiện lên trên gương mặt của bố. Vậy mà, em chưa kịp tốt nghiệp, bố đã đi xa…
Em khóc, khóc vì sự ra đi đau đớn của bố, khóc vì những lúc em mắc lỗi với bố, khóc cho những điều em dự định mà chưa kịp làm cho bố. Và, có một điều tệ hơn, đó là chưa một lần em nói Bố nghe câu: "Con yêu bố". Em giận và trách bản thân mình nhiều lắm, anh à. Em biết, anh trai em cũng vậy. Anh trai em cũng đau nỗi đau xa bố, cũng hối hận vì nhiều điều.
Từ ngày bố đi, em sợ sự mất mát. Nếu trước kia em thường nghĩ đến hạnh phúc, thành công, thì từ ngày bố đi, em cầu mong có nhiều sức khỏe. Hàng đêm, em luôn nguyện cầu cho mẹ có thật nhiều sức khỏe, mong Thần Sức khỏe luôn cạnh bên để che chở, bảo vệ mẹ. Em đã nghĩ như vậy đó anh à. Từ ngày bố đi, em biết sống chậm lại, lo lắng nhiều hơn cho những người em thương yêu .
Anh em mình đều làm việc và học tập xa nhà, mẹ ở nhà với cháu nhỏ, em càng lo lắng nhiều hơn. Mẹ luôn dặn em yên lòng, học tập tốt, đừng lo gì cho mẹ cả. Nhưng không lo sao được hả anh?
Em kể anh nghe những điều này, anh đã hiểu đúng không anh. Chúng ta chỉ còn có mẹ. Mỗi lần nghe câu: "Mẹ già như chuối chín cây…" là em lại thắt lòng. Em lo sợ. Em thực sự lo sợ anh biết không?
Hàng ngày, dù ít dù nhiều, em luôn gọi điện về thăm mẹ. Em cũng tự dặn mình phải quan tâm mẹ thay phần của anh. Vì anh là con trai, anh ít bộc lộ cảm xúc hơn con gái như em. Mẹ cũng hiểu điều đó nên chẳng bao giờ buồn vì lâu không thấy anh gọi điện về, anh à .
Ngày anh cưới vợ, mẹ vui. Nỗi mừng vui của Mẹ hiện rõ nơi khóe mắt, khuôn mặt. Mẹ hạnh phúc vì con trai mẹ yên bề, mẹ hạnh phúc vì mẹ có thêm một người con.
Em cũng vui, cũng hạnh phúc như mẹ, như anh. Trong niềm vui của em còn nhen nhóm thêm chút hi vọng, anh biết là gì không anh? Là em hi vọng rằng, chị dâu sẽ thay anh quan tâm mẹ, gọi điện về hỏi han mẹ những lúc rãnh rỗi, thăm mẹ những ngày lễ Tết, nấu cho mẹ một nồi nước xông khi mẹ đau…Vì em biết mẹ chúng ta không bao giờ đòi hỏi ở con cái bất cứ điều gì lớn lao, nên những hi vọng của em cũng không quá cao, quá xa. Em đã mĩm cười với niềm hi vọng bình dị của mình.
Nhưng, mẹ đã không nhận được những điều đó....
Anh trai
Mẹ chúng mình thật hiền, thật bao dung phải không anh? Mẹ thật hiền nên chưa một lần Mẹ trách mắng dù con dâu làm điều gì đó sai. Mẹ thật hiền vì mẹ luôn dậy sớm, nấu bữa sáng đầy đủ đợi con dâu dậy ăn những ngày anh chị về thăm nhà.... Mẹ thật hiền vì nụ cười mẹ luôn thường trực, dù tim mẹ đau lắm, anh biết không anh?
Em không trách ai cả. Bởi em biết tính anh trai mình, luôn chu toàn cho công việc, cho xã hội, nên đôi lúc những thăm hỏi hàng ngày anh không để ý đến. Bởi em biết chị là con dâu, nên đối với mẹ chồng dù yêu thương đến mấy cũng không thể vẹn tròn.
Em không trách ai, nhưng sao lòng em vẫn muốn nói ra một điều gì đó, với anh, và đôi lúc, em muốn nói cùng chị nữa. Nhưng em lại không đủ can đảm. Anh biết không?
Em chưa lấy chồng, chưa làm dâu, nên em không biết những khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng em tin, sau này, em sẽ yêu thương mẹ chồng em đúng như cách em đang yêu thương mẹ mình vậy. Vì, cả hai cùng là mẹ em.
Em cố gắng làm được điều đó, không có nghĩa em có quyền đòi hỏi người khác cũng phải giống em, anh nhỉ? Chỉ là, em hi vọng, em mang yêu thương đến mọi người, mẹ chúng ta cả đời nhân hậu, quả mẹ gặt được sẽ luôn ngọt ngào, lòng mẹ sẽ luôn đầy hạnh phúc, yên an.
Em mong từ giờ phút này trở đi, những điều mẹ mình nhận được chỉ toàn niềm vui, hạnh phúc. Em đau khi thấy mắt mẹ buồn, em bất lực khi nhìn mẹ khóc. Anh sẽ giúp em, đúng không anh?
Mẹ mình đã 65 tuổi.
Thời gian trôi nhanh như gió thổi.
Đừng để một ngày nức nở, vì quá muộn để trao gửi yêu thương, anh nhé!
Ngày của mẹ đang đến gần, mẹ có thể đang chờ điện thoại đổ chuông, anh nha.
Em gái của anh.
Bạn vừa lắng nghe lá thư Mẹ vẫn chờ một cuộc điện thoại của anh được gửi đến từ bạn Chiêm Lê. Bạn thân mến! Ngày Vu lan, có những người mẹ không thể trở về quê nhà vì có nỗi khổ tâm riêng. Sau đây, mời bạn lắng nghe lá thư:
Thương mẹ tôi nơi quê nhà không thể trở về (Hàn Vi)
Trong cuộc đời này, có biết bao nhiêu số phận bi hài, những hoàn cảnh ngặt nghèo đến đau thương. Có những đứa trẻ khi cất tiếng khóc đã bị tước đi cái quyền được hiếu thảo, cũng có những người con lại chối bỏ với cái nghĩa vụ thiêng liêng ấy khi đấng sinh thành còn ngay bên đời. Nhưng mẹ tôi? Người nào có quên mất gương mặt của đấng sinh thành đã tạo nên hình hài của ngày hôm nay. Người nào có chối từ một khoảnh khắc ít ỏi nếu như được trở về? Nhưng buồn cười thay, có còn đâu vòng tay nào đón chờ người nơi mảnh đất quê nhà xưa cũ? Liệu rằng người mẹ tóc đã bạc đầu nơi ấy có còn nhớ đến đứa con là mẹ tôi nơi đây? Giọt nước mắt có rơi trong những đêm mất ngủ cũng phải nén lòng mà chảy ngược vào tim, rồi lại bật cười thương xót cho phận người đổi trắng thay đen. Liệu rằng còn được bao nhiêu năm nữa? Còn được bao nhiêu mùa Vu Lan để mong mỏi một ngày trở về?
Tôi quyết định viết những dòng chữ này khi giai điệu của bài hát “ Đạo làm con” vang lên những ca từ nhức nhối.
Dù Cha ra sao cũng luôn là đấng sinh thành ,
Dù Mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau ,
Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại những việc làm của ta.
Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả, nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương.
Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại ta tìm mẹ nơi đâu
Nhưng tôi lại cảm thấy đối với mẹ tôi - người như đứt từng khúc ruột. Ngày ông nhắm mắt từ giã cõi đời, nào có ai biết những ngày tang lễ lại là khoảnh khắc cuối cùng mà gia đình được sum vầy, dẫu cho những gương mặt ấy đang chảy cùng một dòng máu của người đã khuất nhưng lại nhìn nhau nhạt hơn cả màu nước lã. Phải làm thế nào đây khi mẹ tôi, đạo làm con không thể vẹn toàn? Cha mẹ là duy nhất đối với con cái, nhưng tôi nghẹn ngào tự hỏi tất cả những đứa con có phải duy nhất của cha mẹ?
Mùa Vu Lan năm nay mẹ tôi hay tin ngoại mắt đã mờ hơn trước, đôi chân gầy gộc có lẽ lại càng yếu. Chỉ là tin xa, được nghe lại từ người thân ở trong quê. Còn tôi thì được biết, hằng ngày ngoại vẫn luân phiên những công việc bếp núc thường nhật trong ngôi nhà khang trang hơn ngày xưa rất nhiều. Trớ trêu thay lời kể đó là từ một người thân may mắn được giữ lại bên đời của người tóc đã bạc. Tôi nghe nghẹn ngào thay khi lời kể đó được thể hiện với tâm thái vô vàn hạnh phúc? Hạnh phúc? Là hạnh phúc thật sao? Hạnh phúc trọn vẹn đến thế sao? Có thật như vậy không khi mẹ tôi, dì tôi nơi đây vẫn không ngừng mong ngóng, vẫn không ngày nào thật sự nguôi ngoai mà quên đi khúc ruột tình thân đã bị cắt thật sâu.
Chỉ có mấy mùa Vu Lan thôi, mà tóc ngoại đã trắng, mắt ngoại đã nhạt, đôi bàn chân có còn kịp để bước đến cho những năm về sau khi tiếng lòng “mẹ con” vẫy gọi. Yêu thương cũng như những hạt cát nhỏ bé chứa trong chiếc đồng hồ - là hữu hạn. Yêu thương có thể theo cùng thời gian, nhưng thời gian thì không bao giờ chờ đợi yêu thương. Khe hở của thời gian luôn chắt chiêu những hạt cát yêu thương, nhưng chúng ta sao lại để cho yêu thương vụt bay đi dễ dàng quá? Hay tình thân đó chỉ cần một người con, một đứa cháu đã là đủ rồi chăng?
Cuộc đời này, ai chưa hiểu được hai chữ vô thường? Bạn hiểu không? Tôi hiểu không? Người người mấy ai khi thốt ra hai chữ đó mà có cảm thấy xót xa đắng lòng, như là nỗi tiếc nuối đã muộn màng. Tôi không muốn nhìn mẹ cứ thế bật cười cho hai tiếng vô thường quá đỗi cay nghiệt. Dù mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau, nhưng sao không thể nhớ đến những đứa con khác cũng là dứt ruột sinh ra. Tất cả đều là con và các con cũng chỉ có một mẹ duy nhất, dù là bất kỳ ai, dù là hoàn cảnh nào thì sự thật ấy mãi mãi bất biến. Và giọt máu đào vẫn còn ấm nóng, vẫn còn rạo rực chảy trong tim của những người con, sự thật đó không ai có quyền chối bỏ hay là biện minh bởi lí do gì chăng nữa.
Thương lắm mẹ tôi, nhớ người mẹ già phương xa.
Thương lắm mẹ tôi mong mỏi cho ngày đoàn viên của một gia đình.
Gia đình ấy từng rất nghèo, chỉ là một vách nhà tranh với tường đất sét. Ngôi nhà ấy vẫn in đậm trong kí ức tuổi thơ tôi và gương mặt khắc khoải nỗi buồn của mẹ. Buồn cho tình mẹ con, tình chị em, tình bà cháu cứ từng ngày từng ngày trở nên vô thường bởi những vật chất mưu toan. Hạnh phúc gia đình kia, ai đó đã may mắn hơn tôi, có được thì hãy trân trọng. Yêu thương nào phải chỉ thốt ra bằng lời, gọi là hạnh phúc thì có chắc đã trọn vẹn? Cứ phải chờ đến cơn biến cố của nhân quả cuộc đời mới thực sự nhận ra thì…. Than ôi! Tất cả đều đã vô nghĩa…
Thương lắm mẹ tôi, nơi quê nhà không thể trở về…
Thương quá đỗi ngoại tôi, người phương xa có hay chăng nỗi lòng mẹ tôi không được trọn vẹn Đạo Làm Con.
Bạn vừa lắng nghe lá thư của bạn Hàn Vi với tựa đề Thương mẹ thôi nơi quê nhà không thể trở về. Bạn thân mến, chúng ta đã được lắng nghe những lá thư tâm sự của những người thân trong gia đình nhắn gửi cho nhau. Tiếp sau đây, chúng ta hãy cùng đến với những trang nhật ký của mẹ và con gái. Cô gái ở độ tuổi đôi mươi, yêu lầm người, tin lầm chỗ đã khiến mẹ buồn lòng. Nhưng tình yêu của mẹ dành cho con vẫn luôn bao dung vô điều kiện. Chúng ta hãy cùng lắng nghe:
Nhật kí của mẹ và con gái (Hoàng Linh)
Tôi có thể viết về chuyện tình yêu hàng chục, hàng trăm lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi viết cho mẹ. Khi tôi can đảm và viết ra những điều này, là lúc tôi nhận ra nếu không có mẹ tôi chẳng còn gì cả. Mong cho những ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khó
Ngày…tháng…năm…
Mẹ đang viết những dòng này cho con trong nước mắt . 21 năm mẹ con mình ở bên nhau , đây là lần đầu tiên mẹ thấy bất an vì con gái mẹ như vậy. Mẹ thấy con đường con sắp bước vào, với những tối tăm và tổn thương liên tiếp như những ngày tuổi trẻ đã qua của mẹ. Con à, mẹ phải làm gì để giúp con đây?
Ngày…tháng…năm…
Mẹ tình cờ đọc được tin nhắn của mình với anh ấy. Hình như mẹ khóc. Mình biết mẹ không ưa anh ấy, bạn bè và cả những người xung quanh mình nữa. Có lẽ vì anh ấy quá cô độc, không biết quan tâm mình, còn hơi ngông cuồng và phá phách nữa. Nhưng mà mình rất thương người đó, rất thương…
Ngày…tháng…năm…
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, mẹ đã thật sự ngạc nhiên. Tính tình và cách xử sự thật sự rất giống bố con, rất giống con à. Nhưng mẹ không biết nói thế nào với con nữa.
Mẹ như nhìn thấy tuổi thanh xuân của mình. Những ngày tuổi trẻ. Tình yêu của bố và mẹ. Sự phản đối của ông bà. Những ngày tháng cực khổ khi sinh con. Những lần nổi nóng của bố. Những lần cam chịu của mẹ. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân, nó quá cay đắng và nghiệt ngã. Tại sao linh cảm của mẹ lại nói rằng con gái của mẹ, một lần nữa phải chịu những bất hạnh mà mẹ đã từng trải qua? Mẹ không dám can thiệp chuyện tình cảm của con, mẹ biết đấy là tình yêu đầu tiên, lần đầu tiên mẹ thấy con gái mẹ yêu một người nhiều như vậy. Cậu ấy cũng không có gì đáng chê trách cả. Có lẽ…tại mẹ nhạy cảm quá thôi.
Tình yêu đầu đời thường rất dễ khiến người ta hạnh phúc, nhưng lại dễ dàng làm người ấy tổn thương, vết thương sâu đến nỗi…làm người ta nhớ cả đời ! Con gái à, hãy tỉnh táo và lý trí một chút con nhé
Ngày…tháng…năm…
Mình không nghĩ anh ấy nợ nần nhiều đến vậy, cũng không nghĩ anh ấy sống buông thả đến vậy. Thật sự thất vọng, không thể đổ lỗi mọi thứ do hoàn cảnh được . Đó là sự trốn chạy hèn nhát.
Mình phải làm gì đây? Anh ấy hình như đã bắt đầu hút thuốc rồi? Mình nói anh ấy không nghe nữa, anh ấy nói: “Bản thân anh còn chưa tự lo được, anh không thể chăm sóc em được nữa, đừng vì anh mà đau khổ, không đáng. Hãy tìm người khác tốt hơn! Anh là thằng tồi”
Tuổi trẻ thì thường mắc sai lầm mà, mình thấy không có gì to tát cả, chỉ cần cố gắng là sẽ ổn thôi. Mình sẽ không buông tay như vậy đâu. Anh ấy cần mình bên cạnh. Nhưng mà nếu mẹ biết anh ấy như vậy, chàng trai mà mình đã chọn là người như vậy, mẹ sẽ thất vọng lắm.
Mẹ à, con rồi sẽ ổn thôi, hãy để con lựa chọn bằng trái tim, mẹ nhé!
Ngày…tháng…năm…
Mấy hôm nay con gái về, thấy con gái hơi lạ. Mắt sưng, chắc con bé khóc nhiều lắm. Hỏi có chuyện gì thì con cứ cười trừ. Chắc con không muốn nói với mình. Con cũng ít nói cười hơn hẳn, cứ suốt ngày nhìn cái điện thoại, chắc chờ tin nhắn hay cuộc gọi nào đó .
Con gái mẹ đang có những ngày khó khăn phải không? Hãy vượt qua, mẹ tin con sẽ làm được.
Ngày…tháng…năm…
Cảm giác chạy theo một người thật là mệt mỏi, nhất là khi cố gắng chỉ từ một phía. Anh ấy ngày nào cũng rượu chè. Bạn bè xung quanh bắt đầu dị nghị, nói mình thật là ngốc. Đừng yêu một người như vậy .Mình thật sự thương anh ấy, ngay cả khi anh ấy dứt khoát và tàn nhẫn với mình. Mình cũng không thể để anh ấy cô độc, mình không nghĩ được gì , và cũng không muốn nghĩ gì nữa. Những lúc như thế này, chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi. Mẹ à , con làm thế có đúng không? Con phải làm gì với anh ấy và tình cảm của con hả mẹ?
Ngày…tháng…năm…
Con gái à, con biết không? Mẹ đã từng như con đấy. Lúc hết mình bảo vệ tình yêu với bố con, mặc cho ông bà và mọi người phản đối. Mẹ cũng dằn vặt và tổn thương nhiều lắm. Mẹ đã đánh mất lí trí, đã mù quáng mà đánh đổi, để những ngày tháng sau này, lỡ dở cả cuộc đời. Chàng trai ấy không xứng đáng với con, nếu yêu thương con thật lòng. Anh ta sẽ không để con gái mẹ phải một mình chịu đựng tất cả những điều đó đâu. Con hãy hi sinh vì một người mà dù có chuyện gì đi nữa, sẽ nghĩ xem con gái mẹ cảm thấy như thế nào đầu tiên, chứ không phải chạy trốn và để con gồng mình lên giải quyết mọi thứ.
Mẹ đã biết hết tất cả. Nhưng tại sao con không tự mình nói với mẹ? Mẹ luôn bên cạnh con mà, con gái! Mẹ có thể đợi được, đợi một ngày con gái có đủ niềm tin để chia sẻ với mẹ.
Ngày…tháng…năm…
Anh ấy có người yêu mới.
Mình sững sờ một lúc lâu khi nghe điều ấy.
Lí do chỉ là lí do, không muốn ở bên mình nữa vì muốn ở cạnh người khác. Thế thôi! Không phải những gì mình vẽ ra từ trước giờ để nguỵ biện cho anh. Vì anh ấy mà con đã cãi nhau với mẹ , không chơi với bạn bè mình. Con sai rồi, có phải con đã sai không mẹ ơi? Nhưng mà…tim con thật sự rất đau..rất đau mẹ ạ!
Ngày…tháng…năm…
Nhìn con gái suy sụp bên quan tài của bố nó, tim mình quặn thắt . Dù không là vợ chồng nữa nhưng đó cũng là người mình từng yêu thương, cũng là bố của con gái mình, cảm giác một người rời xa khỏi thế gian luôn đau đớn và xót xa như vậy. Con gái khóc ngất đi, mình và bạn bè con gái phải thay nhau túc trực bên cạnh. Lúc đưa bố ra nghĩa trang, con bé như người mất hồn, không khóc, không nói. Mình chỉ biết nắm thật chặt tay con.Nhưng mà, cậu ấy không về đám tang, dù sao lúc này cũng là lúc con mình cần cậu ấy nhất mà. Mọi chuyện đều khó khăn, con gái mẹ hãy mạnh mẽ lên nhé ! Mẹ sẽ luôn bên con. Mẹ hứa.
Ngày…tháng…năm…
Con đã thay số điện thoại, xoá facebook, yahoo, con đã cất hết những đồ vật liên quan vào một chỗ thật kĩ, con đã ngoảnh mặt quay đi lúc tình cờ gặp nhau trên phố. Vậy mà chỉ cần một tin nhắn “anh mệt lắm” lại khiến con lo cuống lên. Con có thể giả vờ không thương nữa, nhưng thật ra vẫn rất thương mẹ à. Con muốn dùng tình cảm chân thành của mình để đối xử với người ấy. Dù là với tư cách bạn bè, vẫn muốn làm điều gì đó có thể để anh ấy tốt lên. Bởi vì anh ấy…thật sự rất cô đơn. Anh ấy rất giống con, con còn có mẹ ngay bên cạnh, nhưng anh ấy…thật sự rất cô đơn. Vì quá cô đơn nên mới như vậy.
Ngày…tháng…năm…
Con giấu mẹ về quê cậu ấy. Cậu ấy nhắn tin cho mẹ mẹ mới biết. Mẹ thật sự bị sốc, mẹ luôn nghĩ mọi chuyện đã ổn rồi. Ba năm qua, con vẫn đau đáu vì một người sao? Mẹ con mình to tiếng. Con khóc ngất, con giải thích, con phủ nhận.Con vẫn quyết định về quê cậu ấy. Mẹ chẳng biết phải làm gì nữa , chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu cực khổ, từ lúc ôm nhau chịu những trận đánh đập vô cớ của bố con, lúc mẹ con quyết tâm xuống thành phố ở nhờ để con có điều kiện học hành tốt, khi điều kiện kinh tế khó khăn, mẹ chạy chợ từng ngày để kiếm tiền cho mẹ con mình trang trải. Điều mẹ tự hào nhất cho đến giờ phút này là nuôi được một cô con gái ngoan ngoãn, dù tuổi thơ của nó có thiệt thòi và tổn thương nhiều thế nào.
Vậy mà, con vì một chàng trai không đáng, mà làm vậy với mẹ sao? Con gái ngốc ngếch này, mẹ phải làm gì với con đây ?
Ngày…tháng…năm…
Con đã về quê anh ấy.
Con biết mẹ rất hốt hoảng khi biết điều đó, con cũng biết hẳn mẹ đã lo lắng và thất vọng thế nào. Chỉ là mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu ạ.
Con không yêu anh ấy nữa. Con đã làm được điều đó rồi .
Chỉ là…quá nhiều chuyện xảy ra. Con nghĩ anh ấy cần một người bạn bên cạnh, một người bạn có thể thấu hiểu anh ấy tất cả như con.
Chỉ là…con đã rất sợ khi thấy mẹ như thế. Con không dám ở nhà nữa, con muốn mẹ con mình có vài ngày để suy nghĩ thật kĩ về mọi chuyện.
Chỉ là…con thấy chuyện này không to tát như thế, con chỉ về với tư cách một người bạn thôi mà mẹ lại quá quan trọng mọi thứ. Trong một giây phút nông nổi nào đó , con đã thật ngông cuồng mà quyết định. Con quyết định thử không làm một đứa con ngoan một lần. Tuổi trẻ có quyền sai, có quyền làm lại. Con đã tự biện minh hàng trăm lần như vậy.
Nhưng mọi chuyện không như con nghĩ , ngay khi bước chân ra cửa, con đã rất hối hận. Thật sự rất hối hận.
Ngày…tháng…năm…
Mẹ đã không nuốt nổi cơm, chỉ biết nằm và khóc. Nhìn điện thoại con gọi, mẹ không dám nghe. Không phải mẹ giận con, chỉ là mẹ không biết phải nói gì với con lúc này, con gái ạ! Mẹ không biết phải làm gì với con, phải làm gì thì tốt nhất cho con đây? Mẹ đã gọi điện cho cậu ấy, con biết cậu ấy nói gì với mẹ không?
“Cháu thật sự không yêu Linh, chỉ là cô ấy quá yếu đuối, cháu đã dứt khoát rồi mà cô ấy vẫn thế ”.
Mẹ không tin lời cậu ta, nhưng những gì cậu ta nói như xát muối vào tim mẹ, trong khi con đang đứng giữa những tình huống khó xử nhất, cậu ta đã không dám nhận lỗi về mình, và để tất cả lỗi lầm về phía con gái mẹ. Người như vậy sao mẹ có thể tin tưởng là sẽ làm cho con hạnh phúc được đây?
Ngày…tháng…năm…
Những ngày sóng gió đã qua, sau một vài chuyện xảy ra , con đã nhận ra được nhiều điều Con nhận ra, không nên mải miết đi tìm cái gọi là tình yêu. Con nhận ra , không phải tất cả mọi người đều yêu thương con hết lòng như mẹ.
Tuổi 21 bồng bột đã khiến mẹ khóc thật nhiều, con chưa đủ lớn để nhìn nhận cuộc đời, cũng chưa đủ khôn ngoan để khiến mẹ không phải lo lắng. Nhưng có lẽ con đã nhận ra một điều, điều mà thời yêu đương nông nổi đã qua con chưa từng nhận ra: “Con yêu mẹ, và rất cần có mẹ!”
Từ bây giờ, mẹ hãy chỉ khóc vì những điều hạnh phúc thôi mẹ nhé!
Ngày…tháng…năm…
Tôi luôn mong ước có một cô con gái. Và khi sinh con ra. Tôi đã luôn trân trọng từng giây phút được bên con. Luôn muốn mang đến mọi thứ tốt đẹp nhất cho con.
Con gái tôi đã lớn thật rồi, tôi không thể bao bọc con mãi được như hồi còn bé nữa, không thể ôm chặt con để chịu thay những cái bạt tai vô lí của bố nó, không thể vỗ về con mỗi khi nó thút thít khóc vì bạn bè trêu đùa những lời ác ý, không thể đắp cho con bé cái chăn cao hơn mỗi khi trời trở lạnh, không thể ở bên cạnh con mọi lúc mỗi khi con cần tôi,…
Nhưng, con gái tôi đã lớn thật rồi, và tôi biết con tôi là một cô gái mạnh mẽ. Con sẽ biết nên làm, và không nên làm những gì. Con sẽ biết thực hiện ước mơ của con, và yêu thương người nào thật xứng đáng. Vì rằng tình yêu trên đời này, luôn là điều đẹp đẽ và đáng trân trọng nhất. Con nhất định phải có lòng tin vào điều đó. Con còn trẻ, con là một cô gái xinh đẹp và đầy hoài bão, con có một mái đầu xanh, có một trái tim ấm và một tương lai tươi sáng . Rồi nỗi đau sẽ qua, sẽ có người bước đến và yêu thương con gái mẹ bằng tất cả trái tim. Con đừng vì những ám ảnh của quá khứ , mà khép chặt lòng mình. Mẹ muốn nói với con , hãy yêu khi còn có thể !
Và điều này nữa ,mẹ luôn giữ cho riêng mình, Nhưng hôm nay mẹ sẽ nói.
“Đối với mẹ, có con là điều hạnh phúc nhất! Mẹ yêu con!”
Bạn vừa lắng nghe bài viết Nhật ký của mẹ và con gái được gửi đến từ thính giả Hoàng Linh, cũng là bài viết khép lại Replay Blog Radio. Hy vọng chương trình tuần này sẽ mang đến cho bạn những giây phút lắng đọng khi nghĩ đến tình mẫu tử thiêng liêng. Nếu yêu thích chương trình, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình nhé. Đừng quên nhấn đăng ký và nhận thông báo để không bỏ lỡ những chương trình mới nhất.
Bạn cũng có thể chia sẻ những lá thư tâm sự hay sáng tác truyện ngắn đến Blog Radio bằng cách truy cập website blogradio.vn, đăng nhập và gửi bài. Hãy tương tác với nhóm sản xuất trên kênh Youtube, Facebook và Instagram với từ khóa blogradio.vn.
Tác giả: Như Nguyễn, Chiêm Lê, Hàn Vi, Hoàng Linh
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang
Xem thêm: Vu lan này con muốn về bên mẹ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.