Nơi ấy đã dạy ta cách trưởng thành (Cafe Vlog)
2019-07-31 01:15
Tác giả: Lâm Oanh Giọng đọc: Hà Diễm
Người ta vẫn tìm ra rất nhiều lý do để yêu một thành phố. Đôi khi là vì ở đó có một người đã khiến ta mỉm cười, có một ngày khiến ta bỗng thấy cuộc đời quá dịu dàng hay chỉ là nơi ấy đã giúp ta tự tin hơn khi bước vào con đường trưởng thành lắm chông gai.
Và rồi ta bỗng dung yêu hơn, thương hơn, nhớ hơn và gần gũi như một người bạn tri kỷ hơn là một thành phố. Đọc những dòng tâm sự của bạn Lâm oanh, bỗng nhiên muốn được đắm mình vào nơi ấy, để cùng nhau trải qua những ngày trưởng thành đầy thử thách này.
Sài Gòn thì mưa, mình thì một mình và bị ốm…
Mình vừa tròn 20, là cô gái phố núi xuống thành phố học đã được hơn 2 năm. Thời gian đầu tập cách sống xa nhà, Sài Gòn cũng đôi lần bắt nạt mình ghê lắm. Nhưng rồi mình quen và nhận ra đó là cách Sài Gòn dạy dỗ và bao bọc mình. Sau mỗi lần vấp ngã là một lần mình tiến một bước xa hơn trên con đường trưởng thành. Mình đã trưởng thành đến thế nào nhờ Sài Gòn cơ chứ, bao lần mình muốn nói cảm ơn Sài Gòn vì điều ấy mà quên khuấy đi.
Nhưng đã hai hôm nay, mình cứ mãi quẩn quanh giữa những băn khoăn rằng Sài Gòn đang bắt nạt hay an dạy dỗ mình đây?
Mấy ngày này Sài Gòn hay mưa lắm, vậy mà hôm qua chẳng rơi lấy giọt nào. Mọi người sẽ rất vui vì Sài Gòn hôm qua không có mưa, còn mình, con bé ngốc ôm ấp nỗi buồn và niềm tin vào câu nói “Ngày mà bạn buồn nhất, trời sẽ đổ cơn mưa” lại chẳng vui tẹo nào. Hôm qua mình buồn, buồn vì mình biết được những điều mà đáng nhẽ ra không nên biết thì tốt hơn. Biết nhiều sẽ nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ càng nghĩ càng không thông. Vậy mà lỡ biết, được biết và phải biết, nên buồn.
Mình chẳng biết khi buồn thì các bạn làm gì? Gọi điện hoặc nhắn tin cho người thân, bạn bè, leo lên xe và dạo loanh quanh thành phố hay là nằm trùm mền khóc một mình?
Mình không chọn cách gọi điện cho người thân vì cái tôi không cho phép, cái tôi biến mình trở thành một người con, một người cháu có trách nhiệm, tự lập, mạnh mẽ và bao dung. Mình không muốn phá vỡ cái hình tượng ấy trong lòng họ, họ đã có quá nhiều việc để bận tâm rồi, còn mình thì không nên trở thành một gánh nặng nữa.
Mình cũng có kha khá bạn bè, nhưng không ai trong số họ có khả năng trở thành người lắng nghe và chia sẽ tâm sự cùng mình. Không phải vì họ không xứng đáng, nhưng có những chuyện chỉ nên giữ cho riêng bản thân. Còn hỏi tại sao mình không ra ngoài cho khuây khỏa ư? Vì mình bị ốm, vì nỗi buồn đã gặm nhấm hết những gì khỏe mạnh nhất trong mình rồi. Thế là mình khóc, sau bao nhiêu lâu rồi chẳng nhớ, nước mắt hóa ra lại dễ dàng rơi ra như vậy.
Hôm nay, Sài Gòn mưa, mình một mình và vẫn bị ốm. Nhưng cũng như bao hôm khác, mình giấu nhẹm nỗi buồn và sự mệt mõi phía sau nụ cười và khuôn mặt rạng rỡ. Vẫn đến lớp, hoàn thành tốt một bài thi. Soạn một đơn sách và đi giao hàng. Ăn tạm chút bánh mì, uống chút sữa cho qua hết bữa trưa. Và bây giờ, Sài Gòn mưa, mưa thật to còn mình thì… có chút đắng trong lòng. Vì Sài Gòn mưa, vì một mình, vì bị ốm, vì buồn.
Mình thèm về nhà, lúc ốm sẽ có người quan tâm, lúc buồn cũng chẳng phải một mình. Nằm một mình giữa căn phòng trống, tối om om nước mắt cũng tự nhiên mà lăn dài. Ước có người quan tâm hỏi thăm, mang cho một ít thuốc cả một ít đồ ăn, rồi tự cười chính bản thân mình có mấy phần ngu ngốc. Cái tính ốm mà chẳng nói với ai, buồn cũng một mình im lặng thì trông đợi ai biết để mà được quan tâm.
Vậy đấy, Sài Gòn liệu là đang cố ý bắt nạt mình hay là đang dạy mình tiến thêm một bước trên con đường trưởng thành đây? Trưởng thành liệu có phải là học cách đối diện với cô đơn, với nỗi buồn? Trưởng thành liệu có phải là học cách tự lập và có trách nhiệm với bản thân? Hình như, đúng là vậy rồi. Chẳng có con đường nào là không có chông gai, khó khăn một chút mới quý trọng những cái mình đạt được.
Trưởng thành, thật sự không dễ dàng!
© Lâm Oanh – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Mời xem thêm chương trình:
Top 5 Blog Radio được nghe nhiều nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.