Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con đã đủ trưởng thành để đi xa và trở về nhà (Cafe Vlog)

2019-08-20 02:05

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

blogradio.vn - Con đã lớn, đã đến lúc học cách trưởng thành, học cách thôi không dựa dẫm vào ba mẹ. Con phải đi để tìm lối rẽ cho riêng mình. Ba bảo con đã lớn, không thể yếu đuối như những ngày sống cùng ba mẹ. Con phải học cách tự lo cho mình, ba mẹ rồi cũng sẽ già không thể mãi bên cạnh con. Ba mẹ đừng lo! Con lớn rồi, con sẽ không khóc,không yếu mềm nữa đâu.

***

Với bố mẹ, con cái là tất cả, là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng, thế nên dù con có ngỗ nghịch, dù con có lầm đường lạc lối, dù con có quyền cao chức trọng thì họ vẫn là nhà, vẫn là một điểm tựa vững chãi nhất để các con trở về lúc mệt mỏi. Có câu "Đi khắp thế gian không ai thương bằng mẹ, gian khổ cuộc đời không nặng gánh bằng cha", đức hi sinh bao la vì con vì cháu mãi mãi không bao giờ đổi thay, mãi mãi không gì có thể sánh bằng, không gì có thể diễn tả được bằng lời.

Con đã từng nói rằng một ngày nào đó con sẽ rời xa ba mẹ, để bước trên đôi chân của chính mình. Con nuôi hi vọng và ước ao về một nơi không có ba mẹ ràng buộc quản lý, không có những ràng buộc khắt khe. Nơi ấy chẳng có những luật lệ và răn đe. Nơi con có thể tự do làm những gì mình thích mà chẳng phải hỏi ý ai.

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường miệt mài bài vở để chuẩn bị cho chuyến đi dài trong tương lai. Con hiểu thế nào là cái giá và sự nỗ lực hết mình cho giấc mơ. Con cố gắng một phần vì giấc mơ con luôn ấp ủ. Phần lớn là con muốn thoát khỏi cái vỏ bọc gia đình. Con muốn đi, đi thật xa, đi đến nơi ba mẹ không thể nào quản được con như những ngày thơ bé.

Và thế là thời khắc quyết định cũng đã đến. Con cầm trên tay tờ giấy đăng kí nguyện vọng mà lòng tràn trề phấn khởi và niềm tin. Đó là nơi con muốn đến. Nhưng, ba mẹ đã không đồng ý, ba mẹ muốn con học nghành sư phạm thuộc trường của tỉnh. Nơi ấy gần nhà hơn và con có thể đi đi về về. Điều đó cứ làm con ấm ức mãi. Chẳng lẽ con phải từ bỏ giấc mơ của mình vì một điều cỏn con như thế? Con vốn dĩ đâu muốn sống dưới sự giám sát của ba mẹ. Nơi con cần là thế giới ngoài kia. Với bao thử thách và vinh quang con mong được trải nghiệm chứ không phải khoảng trời nhỏ bé dưới chân. Nhưng ba mẹ đã đem nơi đó đặt xa tầm với của con. Con oán trách ba mẹ vì sao không cho con sống với ước mơ của mình. Nhưng rồi cái tính ngang ngược làm con đâu thèm nghe lời ba mẹ, con giấu diếm nộp hồ sơ vào trường con thích cho dù ngoài miệng nói dối mẹ. Rồi thì mọi chuyện cũng đã đành, đâu thể giấu được mẹ cũng phải chấp nhận cho con học xa nói xa tuy cũng không xa lắm.

Ngày nhập học cũng là ngày con quyết tâm cho bằng được ra ở trọ chung với bạn. Ngày con đi con tự hào sẽ không quay về dù rằng từ nhà đến trường tốn không nhiều thời gian như các bạn khác. Con làm như thế để ba mẹ biết rằng ba mẹ đã sai. Yêu thương và gia đình không khiến con hạnh phúc. Nhưng rồi cuộc sống bên ngoài giúp con nhận ra rằng: Con không hề mạnh mẽ và độc lập như con nghĩ và cái ước mơ ra đi không về chỉ là hoang tưởng. Con luôn bảo sẽ rời xa ba mẹ, đến một nơi không còn những yêu thương bảo bọc của ba mẹ nữa. Nhưng con nào hay bao đêm nước mắt vẫn ướt đẫm gối vì nhớ mong. Con thật sự nhớ ba mẹ, rất nhớ. Dù rằng con chỉ mới rời nhà chưa lâu. Con không đủ mạnh mẽ để phủ nhận nỗi nhớ đang ngày càng rõ ràng. Con không đủ mạnh mẽ để dối rằng con khóc. Con luôn bảo sẽ không về dù rằng thế nào đi nữa. Nhưng ngày đầu tiên về xa nhà sau một tháng con biết mình không đủ can đảm để đi tiếp.

Nằm trong vòng tay mẹ như những ngày con còn bé, con khẽ thì thầm với giọng nghèn nghẹn trên đầu môi:

“Con không đi nữa mẹ nhé!”

Mẹ hôn lên trán con cười rồi bảo:

“Con không thể không đi!”

Phải rồi, con đã lớn, đã đến lúc học cách trưởng thành, học cách thôi không dựa dẫm vào ba mẹ. Con phải đi để tìm lối rẽ cho riêng mình. Ba bảo con đã lớn, không thể yếu đuối như những ngày sống cùng ba mẹ. Con phải học cách tự lo cho mình, ba mẹ rồi cũng sẽ già không thể mãi bên cạnh con. Ba mẹ đừng lo! Con lớn rồi, con sẽ không khóc,không yếu mềm nữa đâu.

Con chỉ muốn nói với ba mẹ rằng: Con xin lỗi! Con đã có ý định rời xa ba mẹ, đã ngây thơ cho rằng con có thể sống mà không cần những yêu thương, oán trách ba mẹ đã không cho con sống với ước mơ của mình. Vì mãi đến hôm nay, sau bao lần ngược xuôi, những chuyến đi về chớp nhoáng, những cú điện thoại xa với bao nỗi nhớ mong, con biết rằng nơi con cần không phải chân trời xa ấy mà chính là gia đình.

Người ta bảo con yếu đuối và thiếu sự trưởng thành. Ừ! Thì đúng là như thế! Con còn bé bởi mà vẫn có ba mẹ kề bên. Nếu có thể con ước mình không bao giờ lớn. Vì như thế con sẽ chẳng phải rời mái ấm thân quen. Nhưng con biết rằng mình không thể bé mãi, phải đi đến nơi cho con trưởng thành. Con cần phải học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Đoạn đường mà con phải bước đi ấy còn dài và còn nhiều chông gai nhưng nó cho con biết giá trị của cuộc sống và biết ba mẹ mình đã từng khổ thế nào. Nhưng, dù đi đâu về đâu, đã vươn đến bao nhiêu đỉnh của thành công thì con vẫn luôn tin rằng nơi con thuộc về vẫn là vòng tay của mẹ, nơi những yêu thương chưa bao giờ cạn. Và con sẽ đi, đi để trở về.

© Trần Diệp Linh – blogradio.vn

Giọng đọc: Hiển Vi

Thiết kế: Cao Vương Nhật

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời xem thêm chương trình:

Mệt quá thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top