Hẹn một mai trái tim cùng nhau bước qua giông bão (Cafe Vlog)
2019-10-15 01:10
Tác giả: Giọng đọc: Vy Cầm
blogradio.vn - Đàn ông – dù đi đến đâu, dù có bao nhiêu cuộc vui ở bên ngoài kia thì lúc trở về cũng mong có một bữa cơm ấm nồng bên vợ. Phụ nữ - dù trước mắt có hàng ngàn người đẹp trai, phong lưu tài hoa thì cuối cùng vẫn đổ gục trước một cái hạ xe nhẹ nhàng. Những chuyện đơn giản như thế nhưng phải mất rất lâu chúng ta mới hiểu được. Thương một người không phải list ra các điều kiện có cái này thiếu cái kia, mà là vừa đúng lúc gặp người mà không vì bất cứ điều kiện nào tự bản thân không thể cưỡng chế được.
***
Tôi có một cô bạn thân từ những ngày thơ. Cô bạn này nhìn bên ngoài thì mỏng manh, tưởng như lớn tiếng cũng có thể làm cô ấy khóc. Nhưng không ai biết được cô ấy lại có thể sống một cách kiên cường và mạnh mẽ đến vây.
Lên trung học cô dạn dĩ hẳn ra. Nói và làm nhiều hơn. Người thích kẻ ghét chẳng thiếu. Và cô gặp một anh lớn hơn hai tuổi. Không biết do cuộc đời xui khiến thế nào mà cô lại yêu anh. Hai người lúc đó như hình với bóng tới nỗi cả nhóm gặp nhau đều hỏi người kia đâu nếu không đi cùng nhau. Nhưng cuối cùng hai người vẫn chấp nhận bỏ lỡ nhau. Bất ngờ, nhẹ tênh vào một sáng êm ả của Sài Gòn. Lúc ở dưới quê hai người muốn tìm nhau còn biết nhà biết cửa. Còn lên Sài Gòn rồi có trăm nẻo đường, muôn ngã tư, vạn con hẻm. Họ không gặp nhau từ đó.
Bạn tôi yên ắng lạ thường. Không khóc, không nhậu, tất cả sinh hoạt của cô vẫn diễn ra đều đặn. Cô bắt đầu xây dựng tương lai cho mình. Và tương lai không có anh ấy. Tôi hỏi cô lý do. Cô nói “Đủ đầy rồi. Không muốn lưu luyến thêm.” Tôi thắc mắc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Cô nhấp ngụm cà phê mà lâu rồi không uống, cười bình thản mà đáp: “Tình yêu không thể chấp nhận nhìn người mình thương thương thêm một người con trai khác. Chẳng có lỗi lầm gì ở đây cả. Chỉ trách cuộc đời lắm nỗi trái ngang quá mà thôi.”
Cô uống cạn phần cà phê còn lại rồi lôi cuốn sách ra đọc. Còn tôi ngồi thẫn thờ một lúc, chốc lát ngước nhìn trời. Hồi lâu mới khẽ hồi âm “Ừ. Một đời người sao lại dài đến vậy?”.
Bẵng đi một thời gian tôi không còn nghe cô nhắc gì về chuyện tình cảm nữa. Một hôm cô hẹn tôi ra quán quen báo tin cô đang thất tình. Hai đứa nhậu một trận đã đời mà không nói lời nào. Sáng hôm sau cô mới nói vài câu ngắn ngọn tóm tắt chuyện tình cảm của hai người. Chẳng qua hai người bạn thân va vào nhau đến gãy gọn tình cảm. Cậu bạn của bây giờ lại là anh ấy của những năm về trước. Tôi thở dài thườn thượt: “Số gì mà xui vậy. Coi ra mày có điềm rồi. Ế suốt đời nha con.” Bạn vẫn cười như ba năm trước, chỉ có câu trả lời là khác: “Thôi mình gắng sức mà người ta chọn từ bỏ. Vậy còn làm gì được nữa.”
Người ta nói sau mỗi lần yêu, con người ai cũng thay đổi. Bạn tôi cũng vậy. Cô không kể gì nhưng tôi biết lần này cô ấy còn buồn hơn trước rất nhiều. Nhờ vậy mà tôi nhận ra vài thứ hay ho trong chuyện tình cảm. Lúc trước tôi cũng đơn thuần nghĩ sẽ rất may mắn khi tìm được một người mình thương vừa hay cũng cảm mến mình. Sau này mới hay người mình thương cũng thương mình chưa hẳn đã là nhân duyên tốt.
Cuộc sống ngày nay công tâm mà nói con người ta rất dễ phải lòng nhau. Tin nhắn qua lại quan tâm, vài lần hẹn hò, những ngày cùng nhau đi qua khó khăn. Vậy là muốn cùng một người đi qua bão giông. Có những người bạn chỉ dừng ở chữ thương. Nhưng có những người bạn bất chấp cái hiển nhiên của cuộc sống, sẵn sàng hạ lòng tự trọng của mình để đeo đuổi. Bởi vì bạn không muốn mất họ. Bởi vì bạn sợ phần đời sau này sẽ không thể tìm được một người như vậy. Người ta nói rất nhiều về sự lạc quan. Khi bạn từ bỏ một cuộc tình thì sau này bạn vẫn còn nhiều cơ hội để chạm vào một cuộc tình khác. Nhưng sau này bạn có còn tha thiết yêu đương nữa không? Sau này người kia có khiến bạn chấp nhân từ bỏ để có được một tình yêu bình yên đến cuối đời? Sau này của sau này, sẽ ra sao?
Có những mùa hoa không bao giờ nở lại rực rỡ một lần nào như mùa hoa xưa. Cũng như có những người mà quãng đời còn lại bạn chỉ có thể dùng để nhớ. Một đời người dài rộng đủ kiểu, quay qua quay lại chuyện của hôm nay lại trở thành chuyện của “ngày xưa”. Nhưng đáng tiếc tình cảm con người chẳng thể như vậy. Có vài chuyện bạn để trong lòng, day dứt mãi chẳng ngưng. Bởi vì chúng ta không còn là những đứa bé mau khóc mau nín, mau giận mau hòa. Và mau quên.
Bạn tôi không dừng lại quá lâu để ngẫm nghĩ về tình cảm của mình. Cô bắt đầu một công việc mới và tìm những trải nghiệm khác lạ để làm mới chính mình. Nhưng bạn cũng biết một đứa trẻ bao giờ khi bắt đầu tập đi cũng lạch bạch té lên té xuống, chạy nhảy quen đường xá rồi thì có khi chẳng chịu đứng lại. Chúng ta cũng vậy. Bì bõm bơi lội một thời gian rồi cũng tìm được làn bơi phù hợp với mình. Và cũng chính nhờ một đời quá dài nên không thể chỉ mãi dùng nó trọn vẹn thương một người.
Tự dưng một sáng cô hẹn tôi cà phê. Cái vị đắng đắng nhưng luôn làm con người mê mẩn, đặc biệt là mỗi sáng ở dọc các hàng quán quen thuộc. Chúng tôi thấy nhà đối diện có một anh chàng chắc tầm hai mươi mấy, diện áo phông trắng vừa hợp dáng người. Anh lui cui lấy chân mở gác chân hai bên xe cho cô bạn gái mặc chiếc đầm trắng xinh xắn vừa mở cổng bước ra. Anh hạ xe cho cô bạn gái bé xinh leo lên. Hôm nay chủ nhật lại còn đúng Noel nên bao cặp đôi đèo nhau đi chơi. Cô bạn tôi và tôi im lặng uống thêm vài ngụm cà phê. Trời hôm nay nắng vừa lên. Rất đẹp.
Đàn ông – dù đi đến đâu, dù có bao nhiêu cuộc vui ở bên ngoài kia thì lúc trở về cũng mong có một bữa cơm ấm nồng bên vợ. Phụ nữ - dù trước mắt có hàng ngàn người đẹp trai, phong lưu tài hoa thì cuối cùng vẫn đổ gục trước một cái hạ xe nhẹ nhàng. Những chuyện đơn giản như thế nhưng phải mất rất lâu chúng ta mới hiểu được. Thương một người không phải list ra các điều kiện có cái này thiếu cái kia, mà là vừa đúng lúc gặp người mà không vì bất cứ điều kiện nào tự bản thân không thể cưỡng chế được.
Chỉ là một đời sao lại dài như vậy? “Em tìm được anh vào một ngày nắng rất đẹp, dưới cùng một bầu trời chúng ta vẫn lẻ loi đi về một mình. Đáng tiếc là khi mình tìm được nhau giữa một đời phong ba bão táp lại chẳng có gì trong tay, ngoài tình cảm bất chấp mọi số phận và thời gian.”
© Lạc Yên – blogradio.vn
Giọng đọc: Vy Cầm
Thiết kế: Phạm Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Hãy sống như nữ hoàng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.