Sen cuối hạ
2015-07-23 01:00
Tác giả:
Nguyễn Thị Minh Ngân
Đã cuối mùa hạ, trời nắng gắt, con nắng nhảy múa, tinh nghịch trước thềm nhà. Tôi buồn, một nỗi buồn rực rỡ mang màu nắng, tôi muốn tìm đến một nơi nào đó, để ngắm nhìn khoảnh khắc giao mùa. Tôi muốn kiếm tìm những dấu hiệu của sự kết thúc, để hân hoan cho sự khởi đầu một mùa mới, như một vòng tròn của tạo hóa, bốn mùa tuần hoàn xoay quanh giữa dòng đời vô tận.
Khi chúng tôi đến vùng hồ, sen đã qua mùa rực rỡ. Những lá sen khô cong trên mặt hồ, những đài sen chuyển màu xanh thẫm, chỉ còn vài bông hoa nở rộ, đứng trơ trọi như những đốm lửa hồng soi bóng qua làn nước mờ đục, một vài chiếc nụ đang đợi ngày khai sắc, để rồi cũng sẽ héo tàn.
Tôi ngồi trên mặt hồ, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành. Nơi đây tĩnh lặng, chẳng có tiếng xe gầm rú, chẳng có tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng nhà hàng xóm, chẳng còn tạp âm nào nữa cả. Tôi lắng lòng, để nghe những thanh âm vỗ về, chầm chậm thôi, chảy róc rách vào tâm hồn tôi. Phía dưới chân cầu, tiếng cá quẫy đuôi bắn nước làm chú chuồn chuồn ớt đang lim dim ngủ giật mình vỗ cánh bay lên, tan vỡ một giấc mộng lành giữa trưa hè. Từng đàn cá con lượn quanh thành những vòng tròn uyển chuyển, sóng nước lăn tăn, những cánh hoa đã bắt đầu rơi rụng, cuốn trôi theo làn nước. Tôi nói, em như cánh hoa ấy đấy, chẳng biết đi về đâu, cứ trôi dạt mãi thế thôi.

Người chẳng buồn trả lời, cũng chẳng an ủi, chỉ mỉm cười. Mặt trời đã lên cao, chiếc bóng thành một phương thẳng đứng, từng đàn bướm lượn vòng trên những cánh hoa, như đang thực hiện một vũ điệu của thiên nhiên, đẹp đến lạ lùng. Tôi không ngắm hoa nữa mà nhìn bóng hoa dưới mặt hồ, tự hỏi đâu mới là thật, hoa là thật hay ảnh hoa trên sóng nước là thật? Với tôi, những gì mình nhìn thấy, cảm nhận thấy đều là thật, dù chỉ trong khoảnh khắc, như ảo ảnh của những giấc mơ.
Trưa đứng bóng, rặng tre vàng rực sáng màu vàng óng ánh, những chiếc lá đung đưa khe khẽ như đang thì thầm những khúc hát tự tình cùng làn gió nhẹ. Mặt hồ tĩnh lặng, những đôi cánh mỏng manh lại tìm về trên búp sen, say giấc. Cánh hoa rơi rụng dần, chỉ còn lại trơ chiếc đài hoa và chùm nhụy vàng cong mềm luyến tiếc cúi xuống làn nước, để soi bóng hay xót thương những sắc hoa? Tôi chẳng thể trả lời. Xa xa, tiếng loài chim nào đấy gọi bầy, đều đều, vỗ cánh trên ngọn tre già, như tiếng đồng vọng từ xa xưa gợi nhớ về tôi của những ngày thơ bé. Chỉ giây phút thôi, cho tôi xin được làm đứa trẻ, bên cánh võng mẹ ru…à ơi…ví dầu.
Chiều, gió mơn man thổi, từng làn sương mỏng tan như tà áo dài thiếu nữa lượn quanh hồ, những chiếc lá sen cũng co mình, ôm trọn đêm. Tôi biết, mùa đến rồi cũng đi, hoa nở để héo tàn, nhưng vĩnh viễn hoa sẽ khoe sắc chứ chẳng bao giờ chịu nhún nhường mãi mà làm chiếc nụ e ấp thẹn thùng. Như tôi vậy, cũng đã tỉnh giấc mộng muốn trở về ngày xưa, tôi bây giờ cũng đã đi qua những năm tháng của cuộc đời, những sóng gió của lòng người, để là tôi của bây giờ. Người bảo tôi đừng làm cánh hoa nữa, lẻ loi lắm, đừng đem những xót thương của ngày cũ mà đong đếm hạnh phúc của tương lai, bởi vì tôi, vẫn còn là một thiếu nữ đang độ xuân thì, đừng vội tàn khi chưa khai sắc.
Chúng tôi rời gót, bóng tà đã xế, đêm lên mát lành như những ngụm trà sen. Tôi biết, chúng tôi sẽ còn trở lại nơi vùng hồ này, vào một ngày nào đấy trong năm, để biết thiên nhiên có bao điều kỳ diệu. Tôi nắm chặt tay người, như để đinh ninh rằng những gì chúng tôi vừa trải qua hoàn toàn không phải là ảo ảnh, như chính lòng chân thành người dành cho tôi.
Sen sẽ tàn, nhưng mùa sau lại bừng nở, lòng người vội chi mà cứ mãi luyến lưu cảnh sắc cuối mùa.
© Lâm Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.










