Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sau 20 tuổi bạn bị hiện thực thay đổi bao nhiêu?

2023-01-15 01:20

Tác giả: Mạn Di


blogradio.vn - Cô ấy nói khi 20 có rất nhiều thứ cô ấy muốn thay đổi, chẳng hạn như cái nghèo của bậc cha chú, ví dụ như sự tầm thường của bản thân, cô ấy nói khi 30 tuổi dường như cô ấy chẳng thể thay đổi điều gì nhưng lại bị cuộc sống thay đổi rất nhiều, ví dụ như tính khí nóng nảy, còn có khuôn mặt trẻ trung.

***

Trước cửa nhà tôi có một cửa hàng "cung ứng rau xanh", bà chủ rất nhiệt tình sẽ hàn huyên với mỗi vị khách bước vào cửa hàng nhỏ: "Hôm nay tan làm muộn vậy?", "Hôm nay nhà bạn ăn lẩu sao?", "Hôm nay mua khổ qua là chuẩn bị làm khổ qua xào trứng sao?". Cứ như vậy cô ấy thông qua một cửa tiệm nhỏ hiểu được cuốc sống của những người đến rồi đi, mỗi lần trước họ mua rau xong trước khi ra khởi tiệm cô ấy đều sẽ tặng người ta ít rau gia vị, có khi là vài cọng rau mùi đôi khi là mấy cọng hẹ, chỉ là một cửa hàng "cung ứng rau xanh" bình thường lại là nơi tôi thích nhất sau khi tan làm mỗi ngày. Bà chủ đeo găng tay áo bạc màu tựa trong góc bận rộn cân, bận rộn chào hỏi, bận rộn nhét vào túi ni lông của bạn mấy cọng rau thơm tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy thân cận và ấm áp.

Trong thành phố cô đơn này một cửa hàng "cung ứng rau xanh" chỉ có vài mét vuông này bị chìm trong những công trình cao thấp đan xen nhưng là nơi gần hơi thở cuộc sống nhất, gần nhà nhất. Sau mỗi lần đến cửa hàng tôi bắt đầu biết rằng, bà chủ cột tóc đuôi ngựa mang tạp dề màu xanh giống như tôi, đã ngoài 30 tuổi. Trong thời gian gián đoạn đến cửa hàng ấy, tôi bắt đầu hiểu cuộc đời của cô ấy

Sau khi tốt nghiệp trung học cô ấy miễn cưỡng thi vào một trường dạy nghề, ngành thương mại điện tử, sau khi tốt nghiệp thi vào đại học, mở một cửa hàng, làm nhân viên văn thư trong một công ty nhỏ, còn live stream vài tuần, sau đó gặp được người chồng hiện tại kết hôn sinh con hai người kinh doanh cửa hàng nhỏ này. Từ 20 tuổi đến 30 tuổi ròng rã 10 năm cô ấy chỉ dùng thời gian mấy phút để hoàn thành tổng kết khái quát, cô ấy nói những năm 20 tuổi nhìn thấy rất nhiều câu chuyện chăm chỉ trên mạng, từng muốn đọc nhiều sách rễ cỏ vùng lên, có được chỗ đứng trong thành phố. Cô ấy nói khi 30 tuổi mỗi ngày 4, 5 giờ đã thức dậy ngồi trên chiếc xe ba bánh của chồng, phía sau kéo theo cuộc sống của một nhà ba người. Cô ấy nói những năm 20 tuổi thích sách, thích thời trang, muốn m một cửa hàng quần áo, muốn trở thành phần tri thức có thể diện, chỉ là chưa từng nghĩ đi bán thức ăn. Cô ấy nói khi 30 tuổi cô ấy đã mặc vài chiếc tạp dề cũ kỹ, cô ấy quan tâm đến thị trường và giá rau, đau lòng khi dưa chuột và cà chua héo rũ, thích đất và sương sớm dính nửa trên rau cũ tươi. Cô ấy nói khi 20 có rất nhiều thứ cô ấy muốn thay đổi, chẳng hạn như cái nghèo của bậc cha chú, ví dụ như sự tầm thường của bản thân, cô ấy nói khi 30 tuổi dường như cô ấy chẳng thể thay đổi điều gì nhưng lại bị cuộc sống thay đổi rất nhiều, ví dụ như tính khí nóng nảy, còn có khuôn mặt trẻ trung.

Cô ấy sống cuộc đời 30 tuổi của mình một cách bình an hòa thuận, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Tôi nhớ đến một số câu chuyện trong cuốn "Học sinh tuyển đợt 2 của tôi" của Hoàng Đăng, một trường tuyển sinh đợt 2 bình thường bên trong chưa số lượng lớn học sinh bình thường, đa số họ xuất thân bình thường, một đường tuần tự tiến tới bước chân theo giáo dục đnh hướng về thi cử đi vào khuôn viên trường đại học không xuất chúng, nhưng cũng không lạc hậu. Họ từng dã tâm bừng bừng và háo hức muốn thử đối với tương lai, sau đó tốt nghiệp đa số bọn họ thuê trong những căn phòng chật chội nhỏ hẹp chấp nhận một công việc bình thường nhưng cũng vừa ý, những dã tâm đó dần chìm trong giá nhà một đường tăng vọt, trong những chuyến tàu điện ngầm chen chúc nhau, cũng chìm trong sự già nua của cha mẹ và sự bình thường cam tâm tình nguyện.

Nhưng có lẽ, chúng ta những người từng bị cuộc sống mài giũa mới thực sự hiểu được cuộc sống này là vì cái gì, những góc cạnh bị mài giũa ấy ở nơi chúng ta không nhìn thấy được dịu dàng chống đ chúng ta, dạy chúng ta trân trọng sự ấm áp của một ngày ba bữa, chèo chống cho chúng ta trở thành một người lớn bình thường có thể tỏa sáng.

© Mạn Di - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nhìn lại một năm thấy nuối tiếc những điều này | Radio Tâm Sự

Mạn Di

Đi trên đôi chân mới hãnh diện, đi bằng đầu gối có được chi.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Là vì em yêu anh

Là vì em yêu anh

Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.

Chuyện ngày mưa

Chuyện ngày mưa

Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.

Đất và nước

Đất và nước

Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.

Mùa thu vắng em

Mùa thu vắng em

Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.

Người thầy đầu tiên

Người thầy đầu tiên

Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.

Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa

Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa

Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+

Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+

Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?

Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta

Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta

Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.

Mẹ còn trong trái tim con

Mẹ còn trong trái tim con

Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.

back to top