Sài Gòn - Thanh xuân của chúng tôi!
2020-08-08 01:28
Tác giả: Moon
blogradio.vn - Chúng tôi năm đó – những cô cậu sinh viên tròn 20 tuổi, lần đầu tiên thấy người ta đi “bão” khi Đội tuyển bóng đá Việt Nam vô địch AFF Cup, cũng hùa theo, mang chảo, nắp xoong đạp xe ra ngoài trung tâm thành phố mà gõ, hò hét với họ.
***
Sài Gòn trong tưởng tượng của đứa trẻ lớn lên ở miền quê như tôi là một nơi nào đó hào nhoáng, sinh động, vui tươi. Và đến giờ, sau 12 năm sinh sống ở đây, Sài Gòn trong tôi vẫn luôn đẹp, đẹp với những kỷ niệm, với những kiến thức và đẹp bởi những điều thân quen tôi đã có ở chốn này.
Tôi có một nhóm bạn, tính đến giờ cũng gắn bó với nhau hơn 10 năm, chúng tôi cùng nhau trải qua những kỷ niệm buồn vui khi còn là sinh viên, khi mới ra trường và cho đến tận bây giờ, lúc mà tuổi đời đã bước qua 30.
Năm hai đại học, khi đã có tí xíu kinh nghiệm sống trên đất Sài Gòn, khi đã có điện thoại di động và liên lạc được với nhau, chúng tôi tìm thuê một ngôi nhà nguyên căn để ở chung. Căn nhà thuê trong con hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng 8 là nơi 15 đứa sinh viên chúng tôi trải qua một năm đúng nghĩa của “cuộc sống sinh viên”.
Chúng tôi gồm 10 nam và 5 nữ, đến từ nhiều trường khác nhau, nào là Kinh tế, Sư phạm, Khoa học tự nhiên, Giao thông vận tải, Văn Lang,… Vì số lượng đông nên mỗi ngày sẽ có 2 đứa đi chợ, nấu ăn, rửa chén, cứ thế xoay vòng cho cả tuần không phân biệt trai gái. Sáng sáng, lại có một nhóm cặp sách, dắt xe đạp đi học, trưa về quây quần bên mâm cơm, chiều lại đi học. Buổi tối có đứa đi dạy kèm, đứa đi làm phục vụ ở nhà hàng. Vì nhà đông nên làm gì chúng tôi đều không sợ thiếu bạn đồng minh, gần như tối nào cũng có vài ba đứa rủ nhau đi bộ ra đường Hòa Hưng ăn hủ tiếu gõ 5.000đ, rồi ghé ngang qua xe sữa đậu nành gần đó mà xách về thêm vài ba bịch cho những đứa ở nhà. Buổi tối muộn là thời điểm tụ tập đông đủ nhất của cả nhà, nhóm thì ngồi trên gác học bài, nhóm thì ngồi dưới nhà chat Yahoo, tám chuyện, có nhóm lại thấy nóng bức, rủ nhau trèo lên mái nhà, ngồi nhìn sang ánh điện của ngôi trường mầm non đối diện mà kể cho nhau nghe những câu chuyện thường nhật, những dự định tương lai hay những rung động vừa chớm nở…
Chúng tôi năm đó – những cô cậu sinh viên tròn 20 tuổi, lần đầu tiên thấy người ta đi “bão” khi Đội tuyển bóng đá Việt Nam vô địch AFF Cup, cũng hùa theo, mang chảo, nắp xoong đạp xe ra ngoài trung tâm thành phố mà gõ, hò hét với họ. Rồi cũng lần đầu tiên, chúng tôi hiểu được cảm giác bị mất chiếc xe đạp khi vừa quay lưng chưa đầy 1 phút đồng hồ là thế nào. Lần đầu tiên, cả bọn hết tiền mà gia đình thì chưa kịp gửi, không đủ tiền mua thức ăn, thế là nấu cháo, chiên cơm ăn cho qua bữa. Và cũng lần đầu tiên, tôi thấy thằng bạn tưng tửng thường ngày của mình thất tình, nó không khóc, nó không kể lể gì cả mà im lặng, lửng thửng đi bộ như người vô hồn vào sâu trong con hẻm,…
Tuổi 20, chúng tôi cũng có những sốc nổi, những cá tính riêng, ở chung thì vui đó nhưng rồi cũng có không ít chuyện làm nhau khó chịu mà cãi vã nhau. Khi được một năm, chúng tôi quyết định không thuê căn nhà đó nữa mà tách nhau ra ở riêng. Nhưng tình bạn thì không dừng lại ở đó.
Thường thì cuối tuần, mấy đứa bạn lại chạy sang phòng trọ của tôi – căn gác nhỏ trên đường Âu Cơ để ăn cơm, đi trà sữa với nhau. Bữa cơm nhiều lúc chỉ có trứng chiên với canh, nhưng ngồi ăn với nhau, chúng tôi lại có cảm giác của một bữa cơm gia đình mà thấy rất ngon miệng. Quán trà sữa “Honey” trên đường Nguyễn Thị Nhỏ là nơi quen thuộc của nhóm, một tuần vài ba lần chúng tôi ngồi ở đó, có lúc quân số lên đến 8 – 10 đứa, vậy nên mỗi lần chúng tôi vào là 2 chị chủ quán lại xếp 2 – 3 cái bàn lại với nhau để cả bọn thoải mái mà tám chuyện.
Công viên Tân Phước cũng là nơi gắn bó với thời thanh xuân của tôi, tôi nhớ có một khoảng thời gian, tôi với con bạn quyết tâm cùng nhau sống lành mạnh, sáng dậy sớm ra công viên đi bộ để tăng cường sức khỏe. Thế mà, vừa đi được vài vòng, hai đứa đã thấm mệt, rồi ngồi nhìn người khác tập thể dục, đánh cầu lông, đến lúc trời nắng, là mua xôi, mua sữa đậu nành xách về. Chiều cuối tuần, hai đứa lại ra công viên ngồi, hóng sang Nhà thờ kế bên để nhìn người ta đi lễ, hát Thánh ca. Chúng tôi cứ êm đềm như thế mà bên nhau đến khi cả bọn lần lượt ra trường, đi làm
Dù đã đi làm nhưng căn gác nhỏ, quán trà sữa vẫn là nơi tụ tập quen thuộc. Sau này, chúng tôi lại có thêm cái thú vui là sáng sớm cuối tuần, thỉnh thoảng rủ nhau ra Nhà thờ Đức Bà và Công viên 30/4 để uống “cà phê bệt”, ngồi nhìn Sài Gòn sáng sớm, cảm nhận được sự trong lành, yên ả ngay giữa trung tâm thành phố.
Sau hơn 10 năm kể từ ngày thuê nhà ở chung, hiện tại quá nửa số bạn của tôi đã có gia đình, vì cuộc sống riêng mà đứa ở Sài Gòn, đứa Vũng Tàu, đứa về quê, và có cả đứa đã bỏ dở tình yêu, hoài bão, trách nhiệm với gia đình mà sang thế giới bên kia lúc tuổi đời chỉ mới 25…
Tôi không còn ở căn gác nhỏ trên đường Âu Cơ ấy nữa, chúng tôi cũng không còn ghé công viên Tân Phước, hay quán trà sữa ngày xưa, và cũng bỏ luôn thói quen “cà phê bệt” cuối tuần, thỉnh thoảng đi ngang con đường Nguyễn Thị Nhỏ, hàng quán đông đúc hơn trước, nhưng cái cảm giác thân thuộc khi trở về nơi có nhiều kỷ niệm của mình nó vẫn làm tôi xao xuyến khó tả mà cứ thể chậm chậm vòng xe để ngắm nhìn nơi này thật kỹ.
Mỗi năm chỉ vài ba lần đám bạn chúng tôi gặp nhau, ngồi với nhau kể về công việc, hoài bão, gia đình. Thời gian làm chúng tôi thay đổi nhiều quá, cả về ngoại hình lẫn tư tưởng sống, sự chật vật mưu sinh, trách nhiệm với gia đình, áp lực của công việc,… làm người ta già đi nhiều quá. Cứ mỗi lần như thế tôi lại bồi hồi nhớ về thời sinh viên của chúng tôi - sinh động, trong trẻo và tươi đẹp vô cùng.
© Moon - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chơi vơi giữa Sài Gòn | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?