Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn - Thanh xuân của chúng tôi!

2020-08-08 01:28

Tác giả: Moon


blogradio.vn - Chúng tôi năm đó – những cô cậu sinh viên tròn 20 tuổi, lần đầu tiên thấy người ta đi “bão” khi Đội tuyển bóng đá Việt Nam vô địch AFF Cup, cũng hùa theo, mang chảo, nắp xoong đạp xe ra ngoài trung tâm thành phố mà gõ, hò hét với họ.

***

Sài Gòn trong tưởng tượng của đứa trẻ lớn lên ở miền quê như tôi là một nơi nào đó hào nhoáng, sinh động, vui tươi. Và đến giờ, sau 12 năm sinh sống ở đây, Sài Gòn trong tôi vẫn luôn đẹp, đẹp với những kỷ niệm, với những kiến thức và đẹp bởi những điều thân quen tôi đã có ở chốn này.

Tôi có một nhóm bạn, tính đến giờ cũng gắn bó với nhau hơn 10 năm, chúng tôi cùng nhau trải qua những kỷ niệm buồn vui khi còn là sinh viên, khi mới ra trường và cho đến tận bây giờ, lúc mà tuổi đời đã bước qua 30.

Năm hai đại học, khi đã có tí xíu kinh nghiệm sống trên đất Sài Gòn, khi đã có điện thoại di động và liên lạc được với nhau, chúng tôi tìm thuê một ngôi nhà nguyên căn để ở chung. Căn nhà thuê trong con hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng 8 là nơi 15 đứa sinh viên chúng tôi trải qua một năm đúng nghĩa của “cuộc sống sinh viên”.

Chúng tôi gồm 10 nam và 5 nữ, đến từ nhiều trường khác nhau, nào là Kinh tế, Sư phạm, Khoa học tự nhiên, Giao thông vận tải, Văn Lang,… Vì số lượng đông nên mỗi ngày sẽ có 2 đứa đi chợ, nấu ăn, rửa chén, cứ thế xoay vòng cho cả tuần không phân biệt trai gái. Sáng sáng, lại có một nhóm cặp sách, dắt xe đạp đi học, trưa về quây quần bên mâm cơm, chiều lại đi học. Buổi tối có đứa đi dạy kèm, đứa đi làm phục vụ ở nhà hàng. Vì nhà đông nên làm gì chúng tôi đều không sợ thiếu bạn đồng minh, gần như tối nào cũng có vài ba đứa rủ nhau đi bộ ra đường Hòa Hưng ăn hủ tiếu gõ 5.000đ, rồi ghé ngang qua xe sữa đậu nành gần đó mà xách về thêm vài ba bịch cho những đứa ở nhà. Buổi tối muộn là thời điểm tụ tập đông đủ nhất của cả nhà, nhóm thì ngồi trên gác học bài, nhóm thì ngồi dưới nhà chat Yahoo, tám chuyện, có nhóm lại thấy nóng bức, rủ nhau trèo lên mái nhà, ngồi nhìn sang ánh điện của ngôi trường mầm non đối diện mà kể cho nhau nghe những câu chuyện thường nhật, những dự định tương lai hay những rung động vừa chớm nở…

Chúng tôi năm đó – những cô cậu sinh viên tròn 20 tuổi, lần đầu tiên thấy người ta đi “bão” khi Đội tuyển bóng đá Việt Nam vô địch AFF Cup, cũng hùa theo, mang chảo, nắp xoong đạp xe ra ngoài trung tâm thành phố mà gõ, hò hét với họ. Rồi cũng lần đầu tiên, chúng tôi hiểu được cảm giác bị mất chiếc xe đạp khi vừa quay lưng chưa đầy 1 phút đồng hồ là thế nào. Lần đầu tiên, cả bọn hết tiền mà gia đình thì chưa kịp gửi, không đủ tiền mua thức ăn, thế là nấu cháo, chiên cơm ăn cho qua bữa. Và cũng lần đầu tiên, tôi thấy thằng bạn tưng tửng thường ngày của mình thất tình, nó không khóc, nó không kể lể gì cả mà im lặng, lửng thửng đi bộ như người vô hồn vào sâu trong con hẻm,…

Tuổi 20, chúng tôi cũng có những sốc nổi, những cá tính riêng, ở chung thì vui đó nhưng rồi cũng có không ít chuyện làm nhau khó chịu mà cãi vã nhau. Khi được một năm, chúng tôi quyết định không thuê căn nhà đó nữa mà tách nhau ra ở riêng. Nhưng tình bạn thì không dừng lại ở đó.

Thường thì cuối tuần, mấy đứa bạn lại chạy sang phòng trọ của tôi – căn gác nhỏ trên đường Âu Cơ để ăn cơm, đi trà sữa với nhau. Bữa cơm nhiều lúc chỉ có trứng chiên với canh, nhưng ngồi ăn với nhau, chúng tôi lại có cảm giác của một bữa cơm gia đình mà thấy rất ngon miệng. Quán trà sữa “Honey” trên đường Nguyễn Thị Nhỏ là nơi quen thuộc của nhóm, một tuần vài ba lần chúng tôi ngồi ở đó, có lúc quân số lên đến 8 – 10 đứa, vậy nên mỗi lần chúng tôi vào là 2 chị chủ quán lại xếp 2 – 3 cái bàn lại với nhau để cả bọn thoải mái mà tám chuyện.

Công viên Tân Phước cũng là nơi gắn bó với thời thanh xuân của tôi, tôi nhớ có một khoảng thời gian, tôi với con bạn quyết tâm cùng nhau sống lành mạnh, sáng dậy sớm ra công viên đi bộ để tăng cường sức khỏe. Thế mà, vừa đi được vài vòng, hai đứa đã thấm mệt, rồi ngồi nhìn người khác tập thể dục, đánh cầu lông, đến lúc trời nắng, là mua xôi, mua sữa đậu nành xách về. Chiều cuối tuần, hai đứa lại ra công viên ngồi, hóng sang Nhà thờ kế bên để nhìn người ta đi lễ, hát Thánh ca. Chúng tôi cứ êm đềm như thế mà bên nhau đến khi cả bọn lần lượt ra trường, đi làm

Dù đã đi làm nhưng căn gác nhỏ, quán trà sữa vẫn là nơi tụ tập quen thuộc. Sau này, chúng tôi lại có thêm cái thú vui là sáng sớm cuối tuần, thỉnh thoảng rủ nhau ra Nhà thờ Đức Bà và Công viên 30/4 để uống “cà phê bệt”, ngồi nhìn Sài Gòn sáng sớm, cảm nhận được sự trong lành, yên ả ngay giữa trung tâm thành phố.

Sau hơn 10 năm kể từ ngày thuê nhà ở chung, hiện tại quá nửa số bạn của tôi đã có gia đình, vì cuộc sống riêng mà đứa ở Sài Gòn, đứa Vũng Tàu, đứa về quê, và có cả đứa đã bỏ dở tình yêu, hoài bão, trách nhiệm với gia đình mà sang thế giới bên kia lúc tuổi đời chỉ mới 25…

Tôi không còn ở căn gác nhỏ trên đường Âu Cơ ấy nữa, chúng tôi cũng không còn ghé công viên Tân Phước, hay quán trà sữa ngày xưa, và cũng bỏ luôn thói quen “cà phê bệt” cuối tuần, thỉnh thoảng đi ngang con đường Nguyễn Thị Nhỏ, hàng quán đông đúc hơn trước, nhưng cái cảm giác thân thuộc khi trở về nơi có nhiều kỷ niệm của mình nó vẫn làm tôi xao xuyến khó tả mà cứ thể chậm chậm vòng xe để ngắm nhìn nơi này thật kỹ.

Mỗi năm chỉ vài ba lần đám bạn chúng tôi gặp nhau, ngồi với nhau kể về công việc, hoài bão, gia đình. Thời gian làm chúng tôi thay đổi nhiều quá, cả về ngoại hình lẫn tư tưởng sống, sự chật vật mưu sinh, trách nhiệm với gia đình, áp lực của công việc,… làm người ta già đi nhiều quá. Cứ mỗi lần như thế tôi lại bồi hồi nhớ về thời sinh viên của chúng tôi - sinh động, trong trẻo và tươi đẹp vô cùng.

© Moon - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chơi vơi giữa Sài Gòn | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

back to top