Ru mình trong mùa Giáng Sinh
2015-12-25 15:35
Tác giả:
Linh
blogradio.vn - Em bỗng thèm chút nắng vàng rực rỡ, thèm chút gió se sắt mùa, thèm những con đường vắng chỉ nghe tiếng hơi thở dìu dịu, thèm nụ cười hiền bên mái hiên, thèm ly trà sen thơm nồng, thèm tiếng vọng thuở xưa ngày tháng chưa sầu muộn. Thèm tan về cũ kỹ cô miên.
Tháng mười hai em dấu tàn phai đi đâu?
Tháng mười hai, những con phố trầm mình là lạ. Còn những vạt nắng cứ thế xuyên khẽ qua những nỗi đau dông dài ươn ướt còn đọng giọt. Bất giác thấy bỡ ngỡ trước khung cảnh rất đổi khác.
Tháng mười hai là một khoảng không gian êm ắng, bình lặng. Có gió nhè nhẹ mang theo bao nhiêu chiếc lá rụng đầy khắp nơi, thấy vắng đâu đó những giá lạnh của mùa.
Tháng mười hai không thừa nắng để rải đều xuống những cánh đồng hoang, cũng chẳng đủ để em ngâm mình trong những bản nhạc country hát về mùa Noel có tuyết.
Nhưng em vẫn thích mọi thứ thuộc về tháng mười hai. Dù tháng mười hai gắn liền với giá rét, với cô liêu, với mùa đông và cả cái lạnh lẽo cô đơn. Ngay cả những khi đông nằm im kề vách tường thời gian riêng một bóng, rít từng vị sầu. Những rét buốt chẳng thể đóng băng tháng năm hay những mảnh vỡ thêm xù xì dưới bóng cội già lay lắt.

Có phải bởi khi tháng mười hai từng cánh hoa rơi nghiêng giữa trời không nắng khiến em hoài tưởng thời gian đủ để giữ lại tháng năm không u buồn. Em vội vàng đi nhanh chẳng muốn dừng bước mà với tay chạm vào mùa đông.
Em cứ ngồi đó mơ màng để chiều buông qua, nghe tim đập nhịp đập thời gian trôi. Không sầu như khúc nhạc da diết của Piano bên vị ngọt ngào Capuchino góc tĩnh. Em ngồi đó, nở nụ cười, tay cầm cành hoa nghiêng nghiêng mắt biếc, thấy lòng chơ vơ trong chiều đông dần nhạt nắng.
Có phải là vì tháng mười hai khiến em thấy mình như đã đánh rơi chiều trong lạnh giá. Kể từ buổi người buông tay người.
Có những khi người ta có thể mang cả mùa đông và tình yêu đặt trong những ngôi nhà lung linh, ngọt ngào, đầy mơ ước. Người ta có thể tạo ra một câu chuyện cổ tích giữa mùa đông dài tê tái. Nên tháng mười hai em giấu những tàn phai để cảm xúc đi hoang.
Em giấu đi những thinh lặng để đứng dưới giáo đường nghe nhạc thánh ca và mang cả mùa đông có tuyết chạy về ôm những cơn nắng. Nhiều lúc em cứ vậy, tự ồn ào rồi cũng tự dịu êm, tự nhớ chơi vơi xong rồi lại quên mau như một kẻ buộc phải xóa đi những kí ức thừa.
Tháng mười hai có thể giúp em tìm lại thổi những cơn gió hắt hiu, lạnh lùng trở nên nhẹ nhàng, ấm áp được hay không?
Tháng mười hai có thể cho em cảm nhận được cái hương thơm dịu vợi, thanh thoát?
Tháng mười hai có thể giúp em thêm dũng cảm và dùng lòng tốt để tiếp tục đeo đuổi ước mơ kiếm tìm hạnh phúc hay không?

Tháng mười hai để em chờ đợi!
Chờ đợi một lần tháng mười hai quay trở lại và đến bên em.
Em bỗng thèm chút nắng vàng rực rỡ, thèm chút gió se sắt mùa, thèm những con đường vắng chỉ nghe tiếng hơi thở dìu dịu, thèm nụ cười hiền bên mái hiên, thèm ly trà sen thơm nồng, thèm tiếng vọng thuở xưa ngày tháng chưa sầu muộn. Thèm tan về cũ kỹ cô miên.
Tháng mười hai, em mang những xúc cảm để ru những chiều mùa đông bằng đóa hoa màu vàng nắng. Ru những nỗi cô liêu hoang vắng bằng những con đường có bóng dáng anh qua. Ru những nỗi buồn ngọn gió ùa về, ru những bóng mây trôi qua vùng mắt, ru những êm đềm xưa ơi!
Tháng mười hai đã lạnh, những kỷ niệm nằm ngoan dưới những dại khờ. Em sẽ nhặt đông cài lên bông tuyết trắng, hứng lấy vài giọt thấm lên bờ môi khô và gói ghém những chênh vênh ngày cũ, sẽ thắp lên ánh lửa hồng hòa trong tiếng kinh cầu để một mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc và ấm áp sẽ luôn cạnh bên.
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…













