Những tháng ngày cũ đã trôi...
2018-12-31 01:28
Tác giả:
Chiếc lá cuối mùa đã rụng, năm cũ cũng qua đi. Một năm với 365 ngày có những yêu thương hiện hữu, những thành công đạt được và cả những thất bại song hành. Có những buổi biệt ly không trong nước mắt mà trong nụ cười nhưng cảm xúc buồn tênh, trống trải. Có những hạnh ngộ không trong tiếng cười mà trong tiếng khóc nghẹn ngào xúc động. Có những giọt nước mắt đoàn viên rơi xuống vòng tay nhau ấm áp.
Là những tháng ngày cũ đã trôi...
Có cơn gió đông bất chợt thổi về tiễn một năm cũ qua đi, đất trời không còn những bông tuyết lạnh giá, sẽ nhường chỗ cho sức sống nồng nàn thay sắc lá. Đâu phải cười là hạnh phúc, khóc là đau khổ. Khi hạnh phúc bất ngờ nước mắt lẫn niềm vui.
Một năm cũ có những phần đời còn chịu nhiều mất mát, đóng những con dấu số phận vào trong thanh âm của tiếng đàn trăng đang chảy đi từng giọt gầy. Có những nỗi đau như cơn mưa về qua phố vắng để có người cô đơn lẻ loi bên ô cửa thời gian. Có những phút giây giọt nước mắt rơi trong tâm can đắng tột độ. Có những giọt lệ rớt khi cuộc sống đẩy lên vai họ những gồng gánh và hốt gom dâu bể. Cuộc đời này thật nhỏ bé, họ cần những tâm hồn đồng cảm, cần một cái lay nhẹ để thức tỉnh, cần một tấm lòng thành thật khiến họ an yên, để họ tin rằng cuộc sống cũng không chỉ có những đau thương, khổ hạnh mà hạnh phúc sẽ được ươm mầm và kết tinh bằng những trải nghiệm sóng gió cuộc đời, nụ cười viên mãn cũng đổi bằng cả những đắng cay nhưng có thể hóa kiếp một giấc mơ ngọt ngào.
Mỗi phút giây sống của cuộc đời đều trân quý biết bao, ai sống trên đời này cũng có một trái tim nồng cháy, những khát khao cháy bỏng. Thời gian trôi đi lại là một quy luật của tự nhiên không ai cưỡng lại được, thế nên hãy rũ bỏ tất cả, hãy mở lòng để đón lấy thanh âm dịu nhẹ của cuộc đời, giống như đông chạy chốn gió tìm xuân xanh khẽ về, cành non mắt biếc, mái tóc xanh non phủ mùa hoa sẽ mơn mởn dịu dàng, khôi nguyên để đón chào những điều tốt đẹp.
Mong rằng năm mới đến vách ngăn ngăn sừng sững ấy hóa thành những vườn hoa, những mất mát ấy hóa thành những cơn gió nhẹ nhàng bay qua. Sự sống luôn tiềm ẩn đợi chờ những phép hoài nhiệm để bù đắp những mất mát, thiếu hụt của cuộc đời. Sẽ là một năm mới trong ánh xuân sắc nồng nàn, uyên ương hẹn kết chặt lương duyên, là hạ về bên vành nón chao nghiêng phố chiều hoàng hôn đổ, là thu heo may phả vào gió se nắm tay người tình trăm năm, là đông ủ những chở che, những hẹn ước trong ngôi nhà ấm áp. Tất cả rồi sẽ hạnh phúc trong năm mới của cuộc đời.
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thói quen của anh
Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.