Nỗi lo ngày cuối năm
2018-02-05 01:25
Tác giả:

Trời u ám, gió buốt thổi về, quả là chưa có năm nào quê tôi đón tết trong giá lạnh như năm này. Ngồi trong nhà, bên chậu than hoa đỏ rực mà vẫn cảm thấy rét run cầm cập. Ngoài đường vắng heo thi thoảng mới có tiếng người đi qua vội vã, họ rảo bước thật nhanh như chạy trốn cái lạnh, hối hả trở về nhà. Những cánh cửa đóng im lìm, chỉ có tiếng lá rơi lạo xạo trong màn mưa phùn lất phất. Mảnh đất vùng biên vốn đã vắng lặng nay lại càng thêm cô độc, heo hút, một đêm tết thật thảm hại.
Và trong tiết trời như vậy thì chỉ có nước là ngồi trong nhà mà xem ti vi. Bố đã lên giường nằm từ sớm còn tôi thì ngồi bên chậu than, tự mình hãm một ấm trà bát tiên, cẩn thận mở lớp giấy mỏng nhâm nhi phong bánh khảo. Chén trà nóng xanh ngăn ngắt thoảng hương dịu nhẹ lan tỏa trong không gian cánh mũi phập phồng thụ cảm. Tôi cẩn trọng nâng chén trà trên tay ấm nóng, chậm rãi chíp từng nhấp trà chát ngọt, lâu lâu lại vang lên tiếng “Khà…!” đầy cảm khoái hệt như một lão niên sành chè.
Năm nay xứ Lạng quê mình lạnh quá, ti vi đang chiếu cảnh tuyết rơi trên đỉnh núi Mẫu Sơn. Tuyết đẹp, cảnh vật mê hồn, cả đỉnh Mẫu Sơn tràn ngập trong không gian bàng bạc trắng bụi mờ sương. Từng cơn mưa tuyết phủ tê tái, khung cảnh thật lãng mạn và mọi người dân xứ nhiệt đới đều thích thú trước hiện tượng thiên nhiên này diễn ra nơi đất nước mình, điều rất hiếm xưa nay. Tôi mải mê ngắm từng cơn mưa tuyết, băng giá đọng thành sợi trên tán thông, sao mộc, những cánh đồng bông, dương xỉ và cỏ dại đóng băng…

Đẹp và lãng mạn nhưng lại chợt thấy buồn, thấy nao nao bởi nhiều người khổ vì lạnh quá. Thấy thương người dân quê hương mình năm nay phải đón tết trong lạnh giá, thương con trâu, con bò, thương nhất là lũ trẻ con trên đấy có chịu nổi không? Thương... nhưng biết cũng chẳng biết phải làm thế nào!
Chẳng biết ấm chè đã sang cốt thứ mấy, chỉ thấy nhàn nhạt nơi đầu lưỡi mà đọng cả tâm can. Tôi miên man nghĩ về những dự định trong tương lai của mình rồi tự hỏi sau 4, 5 năm nữa học xong ra trường mình sẽ như thế nào nhỉ? Một thầy giáo lọc cọc trên chiếc xe đạp cà tàng ngày ngày đến trường như bố, kiếm một cô vợ hiền thảo. Rồi sau này xây lại ngôi nhà ọp ẹp, chắc không được to lớn nhưng sẽ tràn đầy tiếng cười nồng ấm yên vui. Một ước mơ giản dị nhưng đó là điều tôi mong muốn và thầm nhủ sẽ quyết tâm thực hiện được. Bởi ước mơ hay suy nghĩ cũng chỉ là những dự định trong đầu, nó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực khi chính tay ta dựng xây nên từ những viên gạch đầu tiên, nếu không thì nó cũng khác nào những nếp nhăn ngoằn nghèo khắc trên trán của một kiếp người.
Đêm chầm chậm trôi qua với những biết bao là dự định, lo toan…
© Tùng Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







