Những điều ước chỉ dành cho ngày cuối năm
2017-12-28 01:35
Tác giả:
blogradio.vn - Năm cũ, người ta thường nhìn lại để rồi tiếc nuối giá như mình làm khác đi, giá như mình lựa chọn con đường khác. Nhưng chắc hẳn khi quay lại thời khắc ấy, chẳng ai nhìn thấy trước được tương lai để quyết định khác đi chứ.

Những ngày cuối cùng của năm, mưa từng đợt rả rích cùng với gió rít từng hồi khiến cho cái lạnh càng thêm giá buốt. Người người co ro trong lùng bùng những áo xống, khăn len, mũ… Có lẽ ai cũng muốn kiếm tìm chút hơi ấm từ đống quần áo dày cộm trên người, hoặc đôi khi chỉ là tự cố khiến mình ấm áp hơn dù trái tim đang cô đơn và lạnh giá.
Ly cà phê nguội ngắt, lạnh tanh từ bao giờ nhưng mắt cô vẫn chưa thôi nhìn ra ngoài phố. Hà Nội đã lên đèn, ánh đèn đường vàng rọi xuống một khoảng không, thế nhưng cả con đường giăng điện lại khiến nó sáng và rực rỡ hơn thật nhiều. Cô vẫn ngồi đó, không có ý định rời khỏi quán. Làm gì trong những ngày cuối năm này chứ? Cả năm đã sống vội vàng gấp gáp rồi, chút ít thảnh thơi này đành tự mình thưởng thức thôi.
Ai cũng muốn dành cho riêng mình những ngày cuối năm để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, và cô cũng vậy…
Năm cũ – năm của những điều ước chưa kịp thành hiện thực…
Cô nén tiếng thở dài, có lẽ thời gian thật sự không dài và lâu như người ta vẫn nghĩ. 365 ngày, nghe thật lớn lao, đủ để người ta thấy mình có thể lên thật nhiều dự định, để mình có đủ thời gian để làm tất cả những điều mình muốn. Thế nhưng nó lại chẳng bao giờ đủ cho cô và cả những điều ước của cô.
Đó là những chuyến du lịch chưa kịp thực hiện. Là chuyến đi của tuổi 25, là lần đầu tiên đi du lịch một mình. Thế nhưng tất cả vẫn chỉ là trong suy nghĩ và ao ước của riêng cô. Tuổi 25 với cô thật quan trọng, chẳng phải quá trẻ, chẳng phải quá già, chỉ là cảm giác đã đủ trưởng thành, đủ tự lập và đủ mạnh mẽ để tự mình làm chủ cuộc đời. Nhưng rồi chẳng có chuyến đi nào được thực hiện, chẳng có hành trình nào được ghi vào sổ tay, chẳng có dấu xanh nào cho kế hoạch dang dở. Chép miệng, lắc đầu, cô tự nhủ mình chưa có thời gian để đi…
Đó là kế hoạch về một tương lai xa xôi khi muốn tự mình tìm kiếm một hướng đi mới, một vùng đất mới cùng những con người mới. Sẽ là một kế hoạch hoàn hảo nếu nó chứa đựng trong đó là lòng can đảm và khát khao của một người trẻ tuổi. Nhưng 25 tuổi, chẳng còn đủ “sự nông nổi” và “bồng bột” của tuổi trẻ mà bỏ mặc tất cả để thử thách chính mình với một điều mới. Còn quá nhiều thứ để suy nghĩ, còn quá nhiều thứ để lo lắng, còn quá nhiều thứ để khiến cô lưu luyến với nơi đây. Bất chấp tất cả để đổi lấy một tương lai chưa có gì rõ ràng, có lẽ không chỉ mình cô mà ít người dám đánh đổi. Và giờ đây, mỗi lần nghĩ lại sự thôi thúc vẫn không ngừng âm ỉ nhưng nó chẳng thể nào thắng nổi những tính toán thường nhật của con người.

Năm cũ – năm của những mỏi mệt, lo toan và cả những ngày chỉ muốn buông xuôi…
Chiều gặp đứa em, cậu bé chỉ là học sinh cấp 2, tôi cười hỏi nó về thành tích học tập. Cậu bé đáp rằng đang cố gắng để đạt học sinh giỏi vì lời hứa của bố sẽ cho cậu về quê ăn Tết nếu như đạt thành tích tốt. Bất chợt nghĩ, ngày bé thật vui vẻ, chỉ cần một lời hứa cũng biến thành động lực lớn để ta cố gắng. Thế nhưng người lớn lại thật mệt mỏi biết bao. Nhiều lo toan, nhiều nghĩ ngợi và nhiều cả áp lực. Có lẽ điều khiến người ta dễ hối hận nhất chính là ước ao mình được lớn thật nhanh mà chẳng hề biết cuộc đời vốn nhiều thử thách và gian truân.
Ngày còn bé, ước muốn bình dị, suy nghĩ đơn giản, thế nên cuộc đời cứ thế êm ả trôi đi. Ngày lớn nhìn ra cuộc đời đâu đâu cũng là cạm bẫy, là chông gai. Mỗi chiều tan ca, nhìn ra con đường đông đúc người, những ngã tư kẹt cứng xe cộ và đủ thứ âm thanh lỗn độn, đôi lúc cảm tưởng như cuộc đời mình đang lao vào một con đường bế tắc vậy. Nhích dần từng chút từng chút rồi, cố len mình ra khỏi đó để đi về một đích đến.
Có khi cuộc đời cũng như vậy thật, ai cũng trải qua những tháng ngày bất lực, muốn buông xuôi. Nhưng khi đã kiên nhẫn để đi qua được thì mới thấy mình thật sự đã học hỏi được thật nhiều điều. Đó là cách để khiến đôi chân luôn vững vàng trước sóng gió, là cách khiến bản thân luôn kiên nhẫn trước những khó khăn. Bởi vì cuộc đời đâu mãi bước trên thảm đỏ được. Thế nên để đi đến cuối con đường chỉ còn cách cố gắng vượt qua thử thách mà thôi.
Năm cũ, người ta thường nhìn lại để rồi tiếc nuối giá như mình làm khác đi, giá như mình lựa chọn con đường khác. Nhưng chắc hẳn khi quay lại thời khắc ấy, chẳng ai nhìn thấy trước được tương lai để quyết định khác đi chứ.
Năm cũ, khoảng thời gian đã qua và chẳng ai có thể níu kéo điều gì, chỉ còn một năm mới ở phía trước và tự hứa sẽ sống tốt hơn để chẳng phải sống hoài sống phí mà thôi.
Ly cafe đắng và lạnh buốt nơi đầu lưỡi khiên cô hơi nhăn mặt. Có lẽ đã đủ lạnh lẽo rồi, giờ thì đi tìm chút hơi ấm thôi...
© ĐH – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đừng lựa chọn khi ta không nguyện ý
Thế gian luôn công bằng ở chỗ, ai cũng sẽ có một cơ hội để sống, và sống như thế nào: trọn vẹn cũng được, tương đối cũng chẳng sao, sai lầm đánh mất cơ hội sẽ không ai trách. Chỉ hy vọng một điều, đừng để bản thân sống trong lựa chọn không nguyện ý muốn của chính mình.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.


.jpg)




