Những điều ước chỉ dành cho ngày cuối năm
2017-12-28 01:35
Tác giả:
blogradio.vn - Năm cũ, người ta thường nhìn lại để rồi tiếc nuối giá như mình làm khác đi, giá như mình lựa chọn con đường khác. Nhưng chắc hẳn khi quay lại thời khắc ấy, chẳng ai nhìn thấy trước được tương lai để quyết định khác đi chứ.

Những ngày cuối cùng của năm, mưa từng đợt rả rích cùng với gió rít từng hồi khiến cho cái lạnh càng thêm giá buốt. Người người co ro trong lùng bùng những áo xống, khăn len, mũ… Có lẽ ai cũng muốn kiếm tìm chút hơi ấm từ đống quần áo dày cộm trên người, hoặc đôi khi chỉ là tự cố khiến mình ấm áp hơn dù trái tim đang cô đơn và lạnh giá.
Ly cà phê nguội ngắt, lạnh tanh từ bao giờ nhưng mắt cô vẫn chưa thôi nhìn ra ngoài phố. Hà Nội đã lên đèn, ánh đèn đường vàng rọi xuống một khoảng không, thế nhưng cả con đường giăng điện lại khiến nó sáng và rực rỡ hơn thật nhiều. Cô vẫn ngồi đó, không có ý định rời khỏi quán. Làm gì trong những ngày cuối năm này chứ? Cả năm đã sống vội vàng gấp gáp rồi, chút ít thảnh thơi này đành tự mình thưởng thức thôi.
Ai cũng muốn dành cho riêng mình những ngày cuối năm để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, và cô cũng vậy…
Năm cũ – năm của những điều ước chưa kịp thành hiện thực…
Cô nén tiếng thở dài, có lẽ thời gian thật sự không dài và lâu như người ta vẫn nghĩ. 365 ngày, nghe thật lớn lao, đủ để người ta thấy mình có thể lên thật nhiều dự định, để mình có đủ thời gian để làm tất cả những điều mình muốn. Thế nhưng nó lại chẳng bao giờ đủ cho cô và cả những điều ước của cô.
Đó là những chuyến du lịch chưa kịp thực hiện. Là chuyến đi của tuổi 25, là lần đầu tiên đi du lịch một mình. Thế nhưng tất cả vẫn chỉ là trong suy nghĩ và ao ước của riêng cô. Tuổi 25 với cô thật quan trọng, chẳng phải quá trẻ, chẳng phải quá già, chỉ là cảm giác đã đủ trưởng thành, đủ tự lập và đủ mạnh mẽ để tự mình làm chủ cuộc đời. Nhưng rồi chẳng có chuyến đi nào được thực hiện, chẳng có hành trình nào được ghi vào sổ tay, chẳng có dấu xanh nào cho kế hoạch dang dở. Chép miệng, lắc đầu, cô tự nhủ mình chưa có thời gian để đi…
Đó là kế hoạch về một tương lai xa xôi khi muốn tự mình tìm kiếm một hướng đi mới, một vùng đất mới cùng những con người mới. Sẽ là một kế hoạch hoàn hảo nếu nó chứa đựng trong đó là lòng can đảm và khát khao của một người trẻ tuổi. Nhưng 25 tuổi, chẳng còn đủ “sự nông nổi” và “bồng bột” của tuổi trẻ mà bỏ mặc tất cả để thử thách chính mình với một điều mới. Còn quá nhiều thứ để suy nghĩ, còn quá nhiều thứ để lo lắng, còn quá nhiều thứ để khiến cô lưu luyến với nơi đây. Bất chấp tất cả để đổi lấy một tương lai chưa có gì rõ ràng, có lẽ không chỉ mình cô mà ít người dám đánh đổi. Và giờ đây, mỗi lần nghĩ lại sự thôi thúc vẫn không ngừng âm ỉ nhưng nó chẳng thể nào thắng nổi những tính toán thường nhật của con người.

Năm cũ – năm của những mỏi mệt, lo toan và cả những ngày chỉ muốn buông xuôi…
Chiều gặp đứa em, cậu bé chỉ là học sinh cấp 2, tôi cười hỏi nó về thành tích học tập. Cậu bé đáp rằng đang cố gắng để đạt học sinh giỏi vì lời hứa của bố sẽ cho cậu về quê ăn Tết nếu như đạt thành tích tốt. Bất chợt nghĩ, ngày bé thật vui vẻ, chỉ cần một lời hứa cũng biến thành động lực lớn để ta cố gắng. Thế nhưng người lớn lại thật mệt mỏi biết bao. Nhiều lo toan, nhiều nghĩ ngợi và nhiều cả áp lực. Có lẽ điều khiến người ta dễ hối hận nhất chính là ước ao mình được lớn thật nhanh mà chẳng hề biết cuộc đời vốn nhiều thử thách và gian truân.
Ngày còn bé, ước muốn bình dị, suy nghĩ đơn giản, thế nên cuộc đời cứ thế êm ả trôi đi. Ngày lớn nhìn ra cuộc đời đâu đâu cũng là cạm bẫy, là chông gai. Mỗi chiều tan ca, nhìn ra con đường đông đúc người, những ngã tư kẹt cứng xe cộ và đủ thứ âm thanh lỗn độn, đôi lúc cảm tưởng như cuộc đời mình đang lao vào một con đường bế tắc vậy. Nhích dần từng chút từng chút rồi, cố len mình ra khỏi đó để đi về một đích đến.
Có khi cuộc đời cũng như vậy thật, ai cũng trải qua những tháng ngày bất lực, muốn buông xuôi. Nhưng khi đã kiên nhẫn để đi qua được thì mới thấy mình thật sự đã học hỏi được thật nhiều điều. Đó là cách để khiến đôi chân luôn vững vàng trước sóng gió, là cách khiến bản thân luôn kiên nhẫn trước những khó khăn. Bởi vì cuộc đời đâu mãi bước trên thảm đỏ được. Thế nên để đi đến cuối con đường chỉ còn cách cố gắng vượt qua thử thách mà thôi.
Năm cũ, người ta thường nhìn lại để rồi tiếc nuối giá như mình làm khác đi, giá như mình lựa chọn con đường khác. Nhưng chắc hẳn khi quay lại thời khắc ấy, chẳng ai nhìn thấy trước được tương lai để quyết định khác đi chứ.
Năm cũ, khoảng thời gian đã qua và chẳng ai có thể níu kéo điều gì, chỉ còn một năm mới ở phía trước và tự hứa sẽ sống tốt hơn để chẳng phải sống hoài sống phí mà thôi.
Ly cafe đắng và lạnh buốt nơi đầu lưỡi khiên cô hơi nhăn mặt. Có lẽ đã đủ lạnh lẽo rồi, giờ thì đi tìm chút hơi ấm thôi...
© ĐH – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


.jpg)




