Sẽ có một ngày giấc mơ bình yên là thật
2017-12-05 01:25
Tác giả:

Nhiều khi sựu lạnh lùng mà người khoác lên ta chính là những nỗi đau không hẹn trước, là điều mà ta không muốn nhận nhưng lại chiếm cả không gian giữa ta và người.
Nếu lòng người đã đổi thay thì xin đừng giữ ta ở lại bên như chiếc bóng, hãy cùng ta hẹn hò trong hoàng hôn chiều đông. Ta chỉ xin người một đóa yên bình ôm trọn vẹn thân này qua tháng năm, bởi những tình cảm người cho đi như vết cứa sắc vào trái tim non nớt của ta, để rồi ta lại tin vào những ảo ảnh mà người vẽ ra.
Giá mà tâm khảm ta chỉ như một màu trắng.
Giá mà ngày đông nối dài không có đêm đông để ta không run sợ trước những thứ yếu mềm trong lòng mà phơi ra những gì mạnh mẽ nhất.
Giá mà ta chỉ là ta - một kẻ luôn nhiều sức sống khi ngắm nhìn một ngày bằng con tim bình yên. Vậy mà ta đã để mình chìm vào lòng đông đã quá lâu để khi đông rớt trên từng bờ môi của mái phố trầm buồn thì lòng ta lại nhớ người da diết. Tiếng nhớ khẽ gõ cửa vào tâm trạng mỗi đêm.

Người thương ta bằng màu của ảo ảnh, ta thương người bằng những gì chân thực. Tình thương ấy còn ở trong từng mạch nguồn của tâm khảm sắc tựa mùa đông. Những tình cảm ấy đã qua bao nhiêu năm như chưa từng phai mờ trong ngần ấy xa cách.
Người ta vẫn hay bảo rằng xa cách rồi liệu có lại gần, có tìm thấy những đơn sơ, mộc mạc và bình yên bên nhau như thuở ban đầu. Ta đến với người trải rộng những mầm non xanh ngát, thoảng hương đêm trời trăn trở ngọn gió đông. Còn người có lại gần ta như ánh nắng cuối đông lưng chừng để tâm hồn ta vắt cạn những nhớ thương, rồi ràng buộc dấu yêu khi con tim không bao giờ khép chặt, dù bạc đầu đông nhưng chẳng thể tiều tụy những nhớ thương.
Rồi những nỗi buồn xa cách sẽ hóa những rêu phong cỏ úa. Sự sống sẽ luôn tiềm ẩn để đợi chờ một phép hoài nhiệm hồi sinh với những ai luôn chân thành. Và ta tin mình là người biết chưng cất những yêu thương cho mình để búp cọ ngân xanh ngủ suốt mùa đông cuối cùng cũng sẽ nở. Khi ấy dù chỉ là chút nắng cuối đông lưng chừng cũng sẽ có một ngày giấc mơ về bình yên sẽ có thật, rồi một ngày giọt nước mắt sẽ thay những vạt thương. Rồi một ngày người sẽ hôn lên từng mảnh vườn hồng rực rỡ như ruộng cạn chờ mưa. Khi đông không còn là thứ viển vông hoài vọng thì bờ môi hôn ấy sẽ là dấu chân địa địa in dấu vết tình đông.
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.