Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa đông yêu thương

2017-01-24 01:17

Tác giả:


blogradio.vn - Hình như vào cuối năm khi mùa đông đến, những người đang yêu mà xa nhau sẽ nhớ nhau nhiều hơn.

***

Tôi cuộn mình trong chăn như một con sâu nằm trong kén mà vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng. Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường chỉ con số 8. Chà! Tháng 12 của Đà Lạt năm nay quá lạnh. Dù không còn sớm mà hơi sương vẫn đọng li ti mờ các cửa kính. Mọi khi vào giờ này tôi đã xuống nhà ăn sáng, dạo vài bản nhạc trên những phím dương cầm. Tôi thích chiếc đàn lắm, không phải bởi vì nó phục vụ cho năng khiếu của tôi mà còn là kỷ vật cuối cùng của bố tặng tôi trước khi ông mất.

Có tiếng gõ cửa phòng, mẹ tôi mới bước vào đã kêu ca:

- Con gái gì mà ngủ nướng đến 8 giờ chưa dậy! Thế này thì ế chồng mất thôi con ơi.

Tôi tung chăn ngồi dậy, vươn vai rồi trả treo với mẹ bằng giọng còn ngái ngủ:

- Con mới hai mươi lăm tuổi mà mẹ cứ muốn đẩy con qua nhà người khác. Sao anh Hai gần ba mươi tuổi chưa có người yêu mẹ không nói gì?

- Con bé này thiệt là hết chỗ nói! Bằng tuổi cô bây giờ ngày xưa tôi đã sinh thằng Sơn đấy.

Nói xong mẹ cười rất tươi...

Mùa đông yêu thương

Tôi vừa ăn món bánh mì với trứng ốp la vừa nghĩ ngợi. Mẹ tôi quả là người phụ nữ tuyệt vời. Bố mất khi tôi vừa tốt nghiệp nhạc viện thành phố khoa piano. Tôi được cả nhà chào đón bằng một bữa tiệc cùng món quà của bố là chiếc dương cầm mới tinh nơi góc nhà. Dự định của tôi là về Đà Lạt nghỉ ngơi với gia đình xong sẽ xuống thành phố khởi nghiệp. Chưa kịp thực hiện thì bố tôi mất đột ngột vì bệnh tim. Thương mẹ cô đơn sau tang lễ, nhất là anh Hai đã làm kỹ sư xây dựng ở Sài Gòn rồi nên tôi tình nguyện ở nhà chăm sóc mẹ. Tôi xin một chân nhạc công tại một quán cà phê buổi tối cho không quên nghề, đồng thời có thêm thu nhập.

Thời gian trôi đi thật mau. Cách đây ba tháng, gia đình đã làm lễ giỗ đầu cho bố tôi. Hôm ấy anh Sơn từ Sài gòn về cùng một người bạn tên Hùng làm chung công ty. Lần đầu tôi gặp anh Hùng đã cảm thấy... thích một chút! Anh có bộ dạng phong trần với khuôn mặt chữ điền, râu quai nón tóc dài. Ai mới nhìn anh sẽ nghĩ anh là họa sỹ hoặc nhạc sỹ chứ không phải kỹ sư xây dựng. Trái với vẻ ngoài "bụi bặm", Hùng ăn nói rất nhẹ nhàng và dễ tính. Sau khi lên chùa thắp hương cho di cốt bố tôi và dự lễ giỗ tại nhà, anh Hai và bạn sẽ ở lại Đà Lạt chơi khoảng mười hôm.

Tôi được anh Hai giao nhiệm vụ làm hướng dẫn viên du lịch cho Hùng, đồng thời anh nói nhỏ:

- Biết em chưa có người yêu, anh dẫn Hùng về nhà mục đích giới thiệu cô em gái mình cho nó. Hùng là đứa bạn tốt chơi với anh từ khi vào làm việc trong công ty. Gia cảnh nó cũng thuộc dạng tử tế. Dùng mười ngày tìm hiểu đi, ưng bụng thì anh và mẹ tác hợp cho.

- Anh Hai này suốt ngày cứ trêu em. Để em mách mẹ vì tội anh già rồi mà chưa biết yêu ai.

Tôi mắc cỡ, đấm bùm bụp vào lưng anh Hai mấy cái rồi chạy ra khỏi phòng.

Chuyện tôi với Hùng quen nhau bắt đầu như vậy. Những ngày kế tiếp, tôi đưa Hùng đi tham quan đồi thông hai mộ, thung lũng tình yêu, những con đường ngập sắc hoa dã quỳ, hoa mai đào. Một lần ngồi bên nhau trên đồi thông, Hùng tủm tỉm cười nói với tôi:

- Quê hương em nhiều cái lạ quá. Chẳng lẽ người ta yêu nhau tại thung lũng tình yêu rồi kết thúc ở đồi thông hai mộ?

Mùa đông yêu thương

Tôi ôm bụng cười vì cái ý nghĩ ngộ nghĩnh của Hùng. Tôi và anh còn đi dã ngoại tại thác Cam Ly và thác Đăm ri. Tối nào anh cũng đến quán tôi làm việc để thưởng thức hương vị ly cà phê vùng đất ngàn hoa và nghe những giai điệu ngọt ngào từ đôi tay tôi lướt trên phím đàn. Anh chờ đến khi tôi xong việc mới cùng về nhà với nhau. Có lúc hai đứa còn ghé dọc đường ăn bắp nướng. Hôm cuối cùng trước khi về Sài Gòn, Hùng và tôi ngồi tại quán thủy tạ đến khuya. Hai đứa cầm tay nhau, nhìn mặt hồ lung linh mà nghe tim mình xao xuyến lạ thường. Hùng bảo:

- Lần này về thành phố nhưng tâm hồn anh còn để lại Đà Lat. Bảo Vy ơi! Cho anh được xem em là người yêu của anh, có được không em? Anh chưa có một hình bóng nào trong tim, ngoài em. Thời gian qua tuy ngắn nhưng đủ để hai đứa mình hiểu nhau. Nếu em đồng ý, anh sẽ xin phép mẹ và anh Sơn cho chúng ta tiếp tục tìm hiểu nhau.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, khẽ gật đầu. Tự nhiên tôi thấy hai mắt cay cay. Có lẽ tôi đang xúc động vì lần đầu tiên được nghe lời tỏ tình của một người con trai. Anh kéo tôi lại gần, hôn lên má tôi. Tự nhiên đôi tay tôi trở nên thừa thãi. Tôi ôm chầm lấy anh. Hơi ấm từ vai anh làm tôi không muốn rời xa:

- Vâng, em đã yêu anh rồi.

...Một bóng người bước ra phòng khách. Tiếng mẹ cắt dòng suy tư của tôi:

- Con ăn xong rồi sao lại ngồi thừ ra vậy? Bộ nhớ thằng Hùng hả? Mẹ quên báo con biết một tin, anh Hai con vừa điện thoại về sáng sớm nay báo tin nó với Hùng sẽ về dự giáng sinh cùng gia đình mình.

- Thật hả mẹ?

Tôi reo lên rồi chạy đến ôm cổ mẹ. Liếc yêu tôi một cái, mẹ nói :

- Vậy mà ai vừa lúc nãy bảo rằng người ta còn nhỏ, chưa muốn lấy chồng, chưa muốn về nhà người khác vậy ta?

Tôi bẽn lẽn chạy ra sân, lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Hình như vào cuối năm khi mùa đông đến, những người đang yêu mà xa nhau sẽ nhớ nhau nhiều hơn. Tôi cũng rất nhớ Hùng. Anh định dành bất ngờ cho tôi nên mới gặp nhau qua máy tính hôm qua, anh không hề nói gì. Ghét thiệt! Lần này em chắc chắn sẽ phạt anh bằng... những nụ hôn nồng nàn như nắng Xuân bù lại cho nỗi nhớ của em như gió lạnh của mùa đông.

Một lát sau, từ ngôi nhà nhỏ màu trắng có giàn Tigôn trước cổng vang lên tiếng dạo đàn piano du dương bài Love story của một cô gái tuổi hai mươi lăm đang yêu...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top