Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa đông yêu thương

2017-01-24 01:17

Tác giả:


blogradio.vn - Hình như vào cuối năm khi mùa đông đến, những người đang yêu mà xa nhau sẽ nhớ nhau nhiều hơn.

***

Tôi cuộn mình trong chăn như một con sâu nằm trong kén mà vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng. Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường chỉ con số 8. Chà! Tháng 12 của Đà Lạt năm nay quá lạnh. Dù không còn sớm mà hơi sương vẫn đọng li ti mờ các cửa kính. Mọi khi vào giờ này tôi đã xuống nhà ăn sáng, dạo vài bản nhạc trên những phím dương cầm. Tôi thích chiếc đàn lắm, không phải bởi vì nó phục vụ cho năng khiếu của tôi mà còn là kỷ vật cuối cùng của bố tặng tôi trước khi ông mất.

Có tiếng gõ cửa phòng, mẹ tôi mới bước vào đã kêu ca:

- Con gái gì mà ngủ nướng đến 8 giờ chưa dậy! Thế này thì ế chồng mất thôi con ơi.

Tôi tung chăn ngồi dậy, vươn vai rồi trả treo với mẹ bằng giọng còn ngái ngủ:

- Con mới hai mươi lăm tuổi mà mẹ cứ muốn đẩy con qua nhà người khác. Sao anh Hai gần ba mươi tuổi chưa có người yêu mẹ không nói gì?

- Con bé này thiệt là hết chỗ nói! Bằng tuổi cô bây giờ ngày xưa tôi đã sinh thằng Sơn đấy.

Nói xong mẹ cười rất tươi...

Mùa đông yêu thương

Tôi vừa ăn món bánh mì với trứng ốp la vừa nghĩ ngợi. Mẹ tôi quả là người phụ nữ tuyệt vời. Bố mất khi tôi vừa tốt nghiệp nhạc viện thành phố khoa piano. Tôi được cả nhà chào đón bằng một bữa tiệc cùng món quà của bố là chiếc dương cầm mới tinh nơi góc nhà. Dự định của tôi là về Đà Lạt nghỉ ngơi với gia đình xong sẽ xuống thành phố khởi nghiệp. Chưa kịp thực hiện thì bố tôi mất đột ngột vì bệnh tim. Thương mẹ cô đơn sau tang lễ, nhất là anh Hai đã làm kỹ sư xây dựng ở Sài Gòn rồi nên tôi tình nguyện ở nhà chăm sóc mẹ. Tôi xin một chân nhạc công tại một quán cà phê buổi tối cho không quên nghề, đồng thời có thêm thu nhập.

Thời gian trôi đi thật mau. Cách đây ba tháng, gia đình đã làm lễ giỗ đầu cho bố tôi. Hôm ấy anh Sơn từ Sài gòn về cùng một người bạn tên Hùng làm chung công ty. Lần đầu tôi gặp anh Hùng đã cảm thấy... thích một chút! Anh có bộ dạng phong trần với khuôn mặt chữ điền, râu quai nón tóc dài. Ai mới nhìn anh sẽ nghĩ anh là họa sỹ hoặc nhạc sỹ chứ không phải kỹ sư xây dựng. Trái với vẻ ngoài "bụi bặm", Hùng ăn nói rất nhẹ nhàng và dễ tính. Sau khi lên chùa thắp hương cho di cốt bố tôi và dự lễ giỗ tại nhà, anh Hai và bạn sẽ ở lại Đà Lạt chơi khoảng mười hôm.

Tôi được anh Hai giao nhiệm vụ làm hướng dẫn viên du lịch cho Hùng, đồng thời anh nói nhỏ:

- Biết em chưa có người yêu, anh dẫn Hùng về nhà mục đích giới thiệu cô em gái mình cho nó. Hùng là đứa bạn tốt chơi với anh từ khi vào làm việc trong công ty. Gia cảnh nó cũng thuộc dạng tử tế. Dùng mười ngày tìm hiểu đi, ưng bụng thì anh và mẹ tác hợp cho.

- Anh Hai này suốt ngày cứ trêu em. Để em mách mẹ vì tội anh già rồi mà chưa biết yêu ai.

Tôi mắc cỡ, đấm bùm bụp vào lưng anh Hai mấy cái rồi chạy ra khỏi phòng.

Chuyện tôi với Hùng quen nhau bắt đầu như vậy. Những ngày kế tiếp, tôi đưa Hùng đi tham quan đồi thông hai mộ, thung lũng tình yêu, những con đường ngập sắc hoa dã quỳ, hoa mai đào. Một lần ngồi bên nhau trên đồi thông, Hùng tủm tỉm cười nói với tôi:

- Quê hương em nhiều cái lạ quá. Chẳng lẽ người ta yêu nhau tại thung lũng tình yêu rồi kết thúc ở đồi thông hai mộ?

Mùa đông yêu thương

Tôi ôm bụng cười vì cái ý nghĩ ngộ nghĩnh của Hùng. Tôi và anh còn đi dã ngoại tại thác Cam Ly và thác Đăm ri. Tối nào anh cũng đến quán tôi làm việc để thưởng thức hương vị ly cà phê vùng đất ngàn hoa và nghe những giai điệu ngọt ngào từ đôi tay tôi lướt trên phím đàn. Anh chờ đến khi tôi xong việc mới cùng về nhà với nhau. Có lúc hai đứa còn ghé dọc đường ăn bắp nướng. Hôm cuối cùng trước khi về Sài Gòn, Hùng và tôi ngồi tại quán thủy tạ đến khuya. Hai đứa cầm tay nhau, nhìn mặt hồ lung linh mà nghe tim mình xao xuyến lạ thường. Hùng bảo:

- Lần này về thành phố nhưng tâm hồn anh còn để lại Đà Lat. Bảo Vy ơi! Cho anh được xem em là người yêu của anh, có được không em? Anh chưa có một hình bóng nào trong tim, ngoài em. Thời gian qua tuy ngắn nhưng đủ để hai đứa mình hiểu nhau. Nếu em đồng ý, anh sẽ xin phép mẹ và anh Sơn cho chúng ta tiếp tục tìm hiểu nhau.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, khẽ gật đầu. Tự nhiên tôi thấy hai mắt cay cay. Có lẽ tôi đang xúc động vì lần đầu tiên được nghe lời tỏ tình của một người con trai. Anh kéo tôi lại gần, hôn lên má tôi. Tự nhiên đôi tay tôi trở nên thừa thãi. Tôi ôm chầm lấy anh. Hơi ấm từ vai anh làm tôi không muốn rời xa:

- Vâng, em đã yêu anh rồi.

...Một bóng người bước ra phòng khách. Tiếng mẹ cắt dòng suy tư của tôi:

- Con ăn xong rồi sao lại ngồi thừ ra vậy? Bộ nhớ thằng Hùng hả? Mẹ quên báo con biết một tin, anh Hai con vừa điện thoại về sáng sớm nay báo tin nó với Hùng sẽ về dự giáng sinh cùng gia đình mình.

- Thật hả mẹ?

Tôi reo lên rồi chạy đến ôm cổ mẹ. Liếc yêu tôi một cái, mẹ nói :

- Vậy mà ai vừa lúc nãy bảo rằng người ta còn nhỏ, chưa muốn lấy chồng, chưa muốn về nhà người khác vậy ta?

Tôi bẽn lẽn chạy ra sân, lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Hình như vào cuối năm khi mùa đông đến, những người đang yêu mà xa nhau sẽ nhớ nhau nhiều hơn. Tôi cũng rất nhớ Hùng. Anh định dành bất ngờ cho tôi nên mới gặp nhau qua máy tính hôm qua, anh không hề nói gì. Ghét thiệt! Lần này em chắc chắn sẽ phạt anh bằng... những nụ hôn nồng nàn như nắng Xuân bù lại cho nỗi nhớ của em như gió lạnh của mùa đông.

Một lát sau, từ ngôi nhà nhỏ màu trắng có giàn Tigôn trước cổng vang lên tiếng dạo đàn piano du dương bài Love story của một cô gái tuổi hai mươi lăm đang yêu...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

back to top