Nơi em vẫn đợi anh như em đã từng đợi
2015-11-16 04:51
Tác giả:
Linh
Tháng này mới chớm Đông mà trời đã lạnh vô cùng, đặt bàn tay lên khung cửa kính mới cảm nhận hết sự buốt giá thấm vào da thịt. Cả thành phố ưu sầu bởi tịch mịch cô liêu.
Anh giờ đang ở chốn nào có lãng đãng nơi những vần mây lững lờ trôi, đọng trên những giọt sương sớm mai hay đã trở về bên con đường vương đầy gió. Bước những bước thật chậm em đi về miền viễn phố, nơi có ngày ta gặp lại nhau. Những kỷ niệm ngày xưa cứ hiện về trong giấc mơ hạnh phúc.
... Là một buổi chiều như hôm nay, em gặp anh khi gió đông thổi vào lòng buốt lạnh. Trái tim dường như đã rung từng nhịp khi anh cất lời xin lỗi và nhặt xấp hồ sơ rơi lả tả trao vội vàng vào tay em nở nụ cười hiền:
- Cho anh xin lỗi cô bé. Chúc em một ngày mới tốt lành!
Chưa kịp định thần lại thì bóng anh đã khuất dạng nơi cầu thang máy. Em còn lơ ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với mình mà trái tim cứ đập liên hồi. Có lẽ con người ta đã là duyên phận thì luôn có những sự tình cờ khi gặp lại anh trong chiều bên bờ sông Venice:
- Nhật Hạ. Thật vui khi gặp lại em.
Ngỡ ngàng vì sao anh biết tên và cùng chung trong chuyến đi lần này. Có lẽ mọi thứ đã được an bài trong bàn tay của tạo hóa.

- Tên của em là tia nắng sưởi ấm mùa đông lạnh giá đấy.
Nụ cười hóm hỉnh của anh làm tan cả không gian hòa cùng ly Espresso sóng sánh trong chiều hôm ấy, anh nói đầy đam mê về cách cafe Espresso đặc trưng của Ý:
- Em biết không, lần nào đến Ý anh cũng đến nơi đây để nhâm nhi một ly cafe Espresso, không ngờ lại được gặp lại em, thật tình cờ và hạnh phúc. Anh yêu góc phố này, yêu cả cái cách người Ý pha một tách Espresso “chính hiệu” bởi họ sẽ rang những hạt café sẫm màu rồi xay rất nhuyễn, sau đó được pha chế bằng cách dùng nước nóng nén dưới áp suất cao. Nhờ vậy mà một tách Espresso sẽ có vị rất đậm và trên mặt có một lớp bọt màu nâu còn gọi là Crema rất thơm mà không đắng ngắt.
Em đã không biết cafe ngon như vậy sau buổi chiều ngày hôm ấy. Và thật lạ khi trái tim cứ đập từng nhịp liên hồi như thức tỉnh sau bao vụn vỡ của mối tình đầu.
Những phút giây anh tranh thủ đưa em đi thăm phố, tận hưởng sắc màu văn hóa của Ý đã khiến cả em và anh thân thiết đến lạ thường, như người quen từ thuở nào, như đã từng rất hiểu nhau.
Thật là lạ phải không anh? Ngày cuối cùng rồi cũng đến, cả hai đều luyến lưu, anh nhẹ nhàng nói:
- Cuộc chia tay ngày hôm nay của chúng ta là để cho ngày sau gặp lại. Hẹn em ở nhà nhé. Nhật Hạ!
Những xúc cảm bỗng vỡ òa khi anh khẽ ôm bờ vai rung nhẹ. Khi đó em biết mình đã chìm vào ánh mắt hoang liêu như lá cỏ. Cả không gian chìm sâu trong lòng nhuốm một sắc thái hư huyền và tràn ngập không gian lửng lơ như ru hồn em vào nơi đây, vào không gian dịu ngọt này khiến tâm hồn em lãng đãng trôi thật xa.

Nơi góc phố nhỏ có cây dương cầm ngân nga khúc thụy du, dịu dàng tay nắm bàn tay lặng nghe phiến lá xanh hòa cùng cơn gió lao xao, khẽ thì thầm cho tim em trôi về phương anh, cho quên hết những ưu tư của ngày hôm qua mà nặng lòng thêu dệt, mặc những nỗi buồn đã từng vây kín. Anh khoác lên vai em chiếc khăn quàng để tìm hơi ấm tâm giao, khắc sâu vào một khoảng bình yên mà trộn hơi thở hòa tan trong gió lạnh của mùa đông. Trong khoảnh khắc em như tìm thấy miền lặng nghe tình nồng nàn nơi anh thấm ngọt:
- Nhật Hạ, đừng bao giờ rời xa. Hãy ở bên anh mãi nhé em!
Nép vào bờ ai anh em thấy niềm hạnh phúc ngập tràn. Thích được sánh bước cùng anh chỉ để đi, để ngắm trời điểm xuyết những bông tuyết rơi, được đan tay ấm áp. Thích những bữa ăn có rượu vang đỏ, có ngọn nến lung linh ấm cúng dành cho hai người.
Thế nhưng, tạo hóa cũng thật trớ trêu khi thời gian đã không còn kéo dài những dư vị của tình nồng ấm thì tai nạn bất ngờ ập đến đưa anh đi xa mãi về phía cuối trời. Em dường như khuỵ ngã giữa dòng đời, vắng anh một mình em đi về trong giá lạnh. Em yếu đuối bước những bước chông chênh để tìm về hoa dại bên bờ cong của mái phố, tìm những dư vị và bóng hình của anh còn đọng lại.
...Rồi thời gian trôi qua cũng đã phủ bụi lên những rong rêu của mùa. Đông lạnh cột chặt em trong cơn gió, lúc này em cần nhiều thời gian để nỗi nhớ thôi cồn cào da diết, để lý trí chiến thắng con tim, để tự mình thức dậy và đứng lên sau một cơn mộng mị kéo dài. Nhưng phải mất bao nhiêu thời gian đủ để xóa đi trong tiềm thức hình ảnh của tình yêu, nên mùa qua mùa cứ lãng đãng ghi lại mối tình dang dở để em vẫn cứ thế trong bình yên, vẫn cứ yêu để thấy mình còn anh, vẫn đứng lặng bên cửa sổ một mình để lắng nghe trái tim còn có nhịp đập những cảm xúc, vẫn là em với những nỗi nhớ thương đong đầy, nhớ từng hơi thở, từng ánh mắt anh trao và câu nói ngày nào vẫn quen thuộc: "Chúng ta chia tay ngày hôm nay là để cho ngày sau gặp lại".
Ngày sau sẽ gặp lại phải không anh? Vì thế, em sẽ chắt chiu từng giọt sương, ru mình một chút hơi ấm để hong bớt cái lạnh, dù trong màn đêm có phần se lạnh, dù em có lúc vô tình lạc lối đi vào miền hoang vu mà không biết gió hững hờ hẹn hò em trong ảo ảnh của lòng si, thì em vẫn sẽ vẽ ra viễn cảnh đầy hương sắc mà nguyện hi sinh cho lá cỏ ngoài kia, bởi anh là ảo ảnh không thể kề bên nên em xin trao những hoài mong đón đợi ngày gặp lại.

Em sẽ với tay nhặt gió, hòa mình nghe gió đưa như lời thì thầm anh kể, hứng lấy từng bông tuyết đọng trên mái hiên ngói cũ của phố để nhặt lại những kỷ niệm lắng dưới đáy cội của tâm khảm. Những sắc hương mùa cứ thế quyện theo em tháng ngày. Mặc cho từng giọt mưa nặng hạt càng khiến cho nỗi nhớ anh dành trao em như giọt nước mắt mặn chát rơi bên bờ mi, tiếng trái tim thổn thức sẽ còn níu giữ những thủy chung.
Anh sẽ hóa thành cơn gió phủ trên vai em tìm hơi ấm cho trọn một ngày.
Anh sẽ là mây trời ôm em vào lòng để nâng bước em đi về miền hương hoa cỏ dại.
Anh mang tới nụ hôn bằng mưa gửi vào ngọt ngào qua ô cửa, dắt tay em về trên phố nhỏ cùng mùi ánh mắt, đem cho em niềm tin và những nỗi nhớ ngọt ngào sẽ xoa dịu những chênh vênh phải không.
Bởi tất cả em đã dành những yêu dấu gửi trong bầu trời ký ức, để hạnh phúc vẫn đang hiển hiện trong em cùng tháng ngày phía trước cho trái tim an yên tràn về trong giấc ngủ ngày mai.
Dù có bao nhiêu thời gian đi nữa, dù anh có hóa thành mây trôi, hay ngọn gió vô tình thì tình cảm của em sẽ không tan vào giọt sương đêm, dù là xa cách hay hững hờ em vẫn ở nơi đây để mọi thứ vẫn còn vương lại bờ môi mấp máy nụ cười rơi trong những chiều xưa cũ.
Dù một ngày đông giá em lại thấy ánh mắt buồn, những cảm giác vỡ tan, nhung nhớ thì em sẽ nhặt khẽ và ươm nhẹ từng bông tuyết tô trên nền địa đàng của mùa đông. Em sẽ yêu thương trọn vẹn tháng ngày như niềm vui không bao giờ tắt, cười nhẹ nhàng bằng tiếng gió ùa vào lòng an yên bởi phố đã được tô sắc màu của anh.

Em sẽ nằm bên đám cỏ dịu êm mà vương những chồi non ru êm như vòng tay anh thật yên bình mà không ngừng trôi về phương anh. Trong tiếng ngọt ngào của ngày cùng niềm hạnh phúc ngân nga con đường trải dài những hình bóng anh luôn dõi theo bên cạnh, bảo vệ và chở che em tháng ngày. Thế nên em sẽ vẫn hòa mình trong vào lòng đông, bởi gió cũng là anh sẽ hong khô hết nỗi niềm, bởi sương vẫn là anh nên em sẽ uống từng giọt và ủ mềm nỗi nhớ trong tim và nhẹ cười thả trôi tháng ngày, ôm trọn những yêu thương mà anh dành trao.
Em sẽ vẫn cứ yêu, cứ nhớ, cứ đợi chờ. Dù có còn được gặp lại những nơi anh qua đã nhuốm màu hoang phế. Dù thu qua, đông tới em sẽ ủ ấm trái tim mình thêm lửa chút mặn nồng, thêm chút lòng tin để ru mình một đời phong sương cho tới ngày sau còn mãi.
Gửi cho anh những giấc mơ về miền viễn phố.
Nơi em vẫn đợi như đã từng đợi anh !
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.














