Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nơi bình yên

2025-05-13 17:40

Tác giả: Nguyễn Quang Tuyến


blogradio.vn - Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

***

Tiếng gà gáy râm ran vọng lại từ phía sau vườn, đánh thức tôi khỏi giấc mơ chập chờn. Mùi ngó khoai luộc thơm lừng thoảng qua, quyện cùng hương khói bếp quen thuộc, khiến lòng tôi trào dâng một nỗi nhớ da diết. Tôi khẽ trở mình, nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, nơi ánh bình minh đang dần ló rạng trên những hàng cây cao su xanh mướt.

Căn nhà nhỏ này, nơi mà năm anh em chúng tôi đã lớn lên, giờ đây chỉ còn lại ba má. Bốn người con trai và em út đều đã trưởng thành, lập gia đình và xây dựng cuộc sống riêng ở thành phố. Ngôi nhà xưa, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những lời dạy bảo ân cần của ba má, tất cả như thước phim quay chậm, âm thầm chiếu lại trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ những ngày thơ ấu, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, má luôn miệng giục chúng tôi ăn thật nhiều. Những ngày khó khăn, má thường nấu món ngó khoai, bánh khoai mì, những món ăn đơn giản nhưng ấm lòng. Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Giờ đây, cuộc sống của tôi đã khác xưa nhiều. Tôi có thể mua những thứ mà bản thân từng ao ước, có thể đi đến những nơi mà mình từng mơ ước. Nhưng những kỷ niệm xưa, những bữa cơm gia đình ấm cúng, những lời dạy bảo ân cần của ba má, tất cả đã không còn có thể quay trở lại.

Cuộc sống ở thành phố bận rộn và đầy áp lực. Công việc, gia đình, những lo toan thường nhật cuốn tôi đi, khiến tôi không có nhiều thời gian để nghĩ về quê hương. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi luôn nhớ về ba má, về căn nhà nhỏ nơi tôi đã lớn lên, về những bữa cơm gia đình ấm cúng, về hương vị ngó khoai, bánh khoai mì, canh tóp mỡ hành.

Trước nhà là lô cao su sâu hun hút, những hàng cây cao vút như nuốt chửng cả không gian. Mùa nắng, lô cao su im lìm, tĩnh mịch. Nhưng mùa mưa, nơi đây lại trở thành nỗi lo lắng khôn nguôi. Những cơn mưa rào bất chợt, những trận gió lốc dữ dội, khiến ba má phải vất vả chống chọi với thiên nhiên. Tôi nhớ những đêm mưa dầm dề, tiếng gió rít qua kẽ lá cao su nghe lạnh lẽo đến nao lòng, ba má lại thức trắng đêm lo lắng cho đàn gà, cho mái nhà, cho mảnh vườn nhỏ bé.

Mỗi lần về thăm nhà, tôi đều cảm thấy xót xa khi thấy ba má ngày càng già yếu. Những nếp nhăn trên khuôn mặt ba, những vết đồi mồi trên bàn tay má, tất cả đều là dấu vết của thời gian và sự vất vả, như những trang nhật ký ghi lại những tháng ngày nhọc nhằn. Tôi cảm thấy có lỗi, có lỗi vô cùng vì đã không thể ở bên cạnh ba má nhiều hơn, để ba má phải một mình đối mặt với những khó khăn của cuộc đời.

Những bữa cơm gia đình đầm ấm, những câu chuyện kể về ngày xưa, những kỷ niệm tuổi thơ, những món ăn má nấu, tất cả đều là những khoảnh khắc quý giá mà tôi trân trọng, như những viên ngọc quý được cất giữ cẩn thận trong ký ức. Nhưng rồi, những ngày nghỉ phép ngắn ngủi cũng qua đi, và tôi lại phải vội vã trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình, mang theo nỗi nhớ da diết về ba má và quê hương. Gia đình là điều quý giá nhất trên đời. Anh em chúng tôi, dù có đi đâu, về đâu, cũng luôn có một nơi để trở về, đó là căn nhà nhỏ này, nơi có ba má đang chờ đợi. Tôi tự nhủ, phải cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho ba má, phải trân trọng từng khoảnh khắc bên ba má, trước khi quá muộn. Nỗi nhớ gia đình, sự trưởng thành của anh em, sự già đi của ba má, và cả những món ăn má nấu, tất cả đều là những điều mà tôi luôn trăn trở.

Không thể quay ngược thời gian, nhưng những trang ký ức vẫn có thể được viết tiếp. Những kỷ niệm mới, những khoảnh khắc đáng nhớ bên ba má và anh em, hoàn toàn có thể được tạo ra. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để về thăm nhà, để cùng ba má chăm sóc vườn rau, để cùng anh em ôn lại những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi sẽ học lại những món ăn má nấu, để hương vị ấy luôn sống mãi trong gia đình, như một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi với những tháng ngày đã qua.

Gia đình là nơi bình yên nhất, là nơi ta tìm thấy sự ấm áp và yêu thương vô điều kiện. Dù cuộc sống có bộn bề, dù thời gian có trôi nhanh, hãy luôn trân trọng những giây phút bên gia đình, như trân trọng những khoảnh khắc quý giá nhất của cuộc đời. Bởi gia đình không chỉ là nơi ta sinh ra, mà còn là nơi ta thuộc về, là nơi ta tìm thấy chính mình.

© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Từng Hứa Mãi Bên Tôi Giờ Đang Bên Ai | Radio Tâm Sự

Nguyễn Quang Tuyến

Rồi những cơn mưa xưa đôi lần lại quay về trong giấc ngủ chập chờn, của những ngày đã xa..

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top