Những ngày trở gió
2023-07-27 01:05
Tác giả:
A lazy cat
blogradio.vn - Những ngày trời trở gió, nhắc tôi về một thời quá khứ, mang theo trong ba lô hành trang trên con đường phía trước. Hành trang xinh đẹp ấy, để khi dòng đời quá mệt mỏi, lại mang ra nhớ lại, mang một chút bình yên trên dòng đời xô bồ, khắc nghiệt, ôm lấy và chữa lành những vết sẹo, tổn thương.
***
Lớn lên ở quê, có một thời tuổi thơ, tôi đã từng thích những ngày trời trở gió. Những ngày trời trở gió, khi bầu trời kéo mây, những cơn mưa cận kề. Chúng tôi, những đứa trẻ gần nhà, đuổi theo từng chiếc lá được gió cuốn đi, đuổi bắt nhau chạy quanh sân, quanh cổng, quanh đường.
Ở quê, ngày ấy, mỗi lần trời chuẩn bị mưa là chắc chắn sẽ có rất nhiều chuồn chuồn. Chúng tôi, đứa chổi cọ, đứa chổi chít, đứa nhành cây, chạy từ sân nhà này qua nhà khác, xuyên qua những lối đi, lỗ chó bờ rào đuổi bắt chuồn chuồn trước mưa. Những ngày trời trở gió, là những ngày chúng tôi cầm những con diều giấy tự làm chạy hết đoạn đường quê, thi xem diều của ai bay cao nhất, được bền nhất.
Những ngày trời trở gió, mang những cơn mưa về. Những cơn mưa xối ướt vai áo bọn trẻ chúng tôi mỗi mùa mưa về. Có ai lớn lên ở quê mà chưa từng tắm mưa. Tắm mưa, đuổi nhau chạy trong mưa, và chạy loạn những lúc bố mẹ cầm roi đuổi bắt vì không nghe lời. Rồi cũng có những lúc ngồi sánh vai nhau nhìn về phía cầu vồng rồi trầm trồ khen đẹp. Là những ngây dại tuổi nhỏ khi vẫn tin rằng chiếc cầu vồng xa xa kia đang hút nước sông, nước suối. Là những ngày sau cơn mưa đầu hạ kéo nhau ra cánh đồng làng bắt con cá, con ốc, con cua.
Những ngày trời trở mưa gió, được nằm trong vòng tay mẹ nghe tiếng mưa rơi, được an yên trong từng giấc ngủ mỗi đêm về. Đó cũng là những ngày chúng tôi xây cho mình những ngôi nhà đầu tiên trong đời. Những ngôi nhà từ vỏ chăn, cái rèm cửa. Những ngôi nhà có đầy đủ ông bà, bố mẹ, anh chị em. Là khi còn vài tuổi đầu đã tập làm diễn viên với đa dạng vai diễn qua những câu chuyện cổ tích ông bà vẫn hay kể chúng tôi nghe.
Những ngày trời trở gió giữa những ngày hè sang thu, đó cũng là mùa lũ về. Những ngày lũ về theo bố mẹ, anh chị ra để xem người ta bắt dế, theo bố mẹ phụ giúp cô dì chú bác chuyển đồ đi.
Những ngày mùa lũ, là 2h sáng buồn ngủ díp con mắt vẫn cố bò dậy đi xuống vườn xem mọi người kéo chạy cá. Là ngồi thơ thẩn xem con nước từng chút dâng lên đến ngang chiếc lều nhỏ canh ao. Là những ngày hứng thú lùa đàn vịt từ trên nhà xuống vườn cho chúng tha hồ đùa vui cùng dòng nước. Là những ngày chạy ngược chạy xuôi ngồi trên con dốc đầu làng xem người ta đánh lưới. Là những ngày hồn nhiên thích con nước mạnh mẽ vượt đê vào trong làng. Là thích thú ngồi trên chiếc đò nhỏ được bố chở bơi quanh ao quanh đồng.
Những ngày trời trở gió, mang những cơn mưa ngập hết những con đường. Là có những ngày thật ngốc, biết đường ngập vẫn cố lội bước hay đạp xe qua. Cũng có những ngày lũ về, ngồi trên để xem mọi người vớt củi rồi nghe mọi người bảo vụ mùa sau cây trồng sẽ tốt tươi hơn nhờ phù sa bồi đắp.
Sau này, mỗi đứa một nơi. Những ngày trời trở gió cũng đã không thể bên nhau nữa rồi. Những chú chuồn chuồn bay thành đàn những ngày đó cũng đã biệt tích chẳng thấy đâu. Những gương mặt thân quen ngày ấy giờ cũng chẳng biết đã lưu lạc nơi phương nào. Đâu còn những ngày đuổi theo những chiếc lá cánh hoa. Đâu còn những ngày rủ nhau đá bóng trong mưa, những sớm mai gọi nhau bắt con cua, con ốc. Những hào rào cúc tần, râm bụt, những lỗ chó chui qua giờ chỉ còn tồn tại trong tiềm thức. Những cơn mưa mát lành ngày xưa ấy giờ hại nhiều hơn lợi, chỉ ngấm chút là cúm sốt triền miên.
Lớn rồi mới thấy thương những ngày mưa lũ về. Những ngày người dân phải vươn mình chống lũ. Những ngày chạy đua với dòng nước hung hiểm ngoài kia. Những mái nhà thoảng mùi nhóm bếp lúc ban chiều giờ chìm vào trong biển nước. Đưa tầm mắt chỉ thấy một màn nước mênh mông. Và đâu đấy ở một nơi nào đó một gia đình nhỏ mãi mãi không thể trọn vẹn vì có người bị dòng nước cuốn đi.
Những ngày trời trở gió, nhắc tôi về một thời quá khứ, mang theo trong ba lô hành trang trên con đường phía trước. Hành trang xinh đẹp ấy, để khi dòng đời quá mệt mỏi, lại mang ra nhớ lại, mang một chút bình yên trên dòng đời xô bồ, khắc nghiệt, ôm lấy và chữa lành những vết sẹo, tổn thương.
© A lazy cat - blogradio.vn
Xem thêm: Chữa Lành Nỗi Đau Sau Vụn Vỡ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.












