Những lần gặp gỡ
2025-08-19 20:45
Tác giả:
Lạc Long
blogradio.vn - Với tôi, những cuộc gặp gỡ không phải sự tình cờ, mà là phép màu. Chính vì thế, sự tồn tại của chúng ta mới có ý nghĩa. Cuộc gặp gỡ này chính là một phép màu, dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng nó đã khiến trái tim tôi reo ca và ngập tràn hạnh phúc.
***
Cơn mưa hôm ấy trút xuống ào ạt tựa thác đổ, bao trùm vạn vật trong một màn sương mờ mịt và tối tăm. Tôi đứng giữa ngã ba đường, mặc cho mái tóc và thân mình ướt sũng dưới làn mưa xối xả. Đôi mắt tôi bất giác hướng về phía bên kia đường, nơi một cô gái đang loay hoay bung rộng vòm ô cho chàng trai bên cạnh.
Đèn tín hiệu chuyển đỏ, dòng xe dừng lại. Phía trước, trên vạch đi bộ, hai người họ bước về phía tôi, và tôi cũng chậm rãi tiến tới. Chúng tôi lướt qua nhau trong im lặng. Một cảm giác quen thuộc thoáng qua – hình như tôi đã gặp cô gái ấy. Nhưng ký ức cứ trốn chạy, dù tôi cố gắng lục tìm trong từng bước chân.
Về đến nhà, nước mưa trên người vẫn còn nhỏ giọt xuống sàn. Bất giác, một hơi ấm là lạ khẽ lan trên mi mắt. Có lẽ, giữa cơn mưa xối xả khi nãy, tôi đã khóc. Khóc mà chính bản thân cũng chẳng hề nhận ra, khóc mà không một ai hay biết.
Chẳng hiểu sao nước mắt cứ trực trào. Gạt vội những dòng suy nghĩ miên man, tôi thay đồ rồi thả mình vào bồn nước ấm. Làn nước như vòng tay vỗ về, xoa dịu đi những mệt mỏi sau một ngày dài học tập căng thẳng. Gần cuối năm ba rồi, lịch học trên trường ngày một dày đặc hơn, hôm nay cũng ba tiết liền.
Chợt nhớ sáu tháng trước, tôi có đợt kiến tập ở một trường quận 11. Những ngày ở đó, cảm xúc trong tôi gần như trống rỗng. Chỉ là một sinh viên được học trò gọi bằng "thầy", tôi lặng lẽ ngồi quan sát, thỉnh thoảng vài em học sinh, nữ nhiều hơn nam, đến bắt chuyện với tôi. Nhưng đáp lại họ chỉ là nụ cười xã giao của tôi, cố che đi sự chán chường và mệt mỏi vì deadline bủa vây. Thế nhưng, có một thoáng ký ức mơ hồ về cô học trò nhỏ tôi từng hỏi thăm về tiết Tiếng Anh. Và cả cái cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ khi đứng ở ngã ba đường lúc nãy, giữa cơn mưa chiều.
Sau khoảng mười lăm phút ngâm mình thư giãn, tôi bước ra khỏi phòng tắm, thay đồ rồi sấy khô tóc. Xong xuôi, tôi thả mình xuống giường, lướt một vòng Facebook. Hôm nay quả là một ngày não nề, newfeed cứ trôi qua toàn những dòng trạng thái chia tay. Bất chợt, tôi dừng lại ở trang cá nhân của một bạn nữ. Gương mặt ấy trông thật quen thuộc, và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là cô ấy đang mặc đồng phục của ngôi trường tôi từng đến kiến tập và cô ấy cũng là bạn bè trên facebook của tôi. Cảm giác thân quen ấy lại ùa về, khuấy động sự tò mò trong tôi. Tôi phân vân, có nên bắt chuyện hỏi han cô ấy đôi điều không, như là: "Bạn học lớp nào?" hay "Chúng mình đã từng gặp nhau chưa nhỉ?" Nhưng rồi sự rụt rè lại níu tôi lại. Tôi sợ mình sẽ bị hiểu lầm, sợ rằng những lời hỏi han vô tư của mình lại vô tình gây nên những rạn nứt không đáng có trong mối quan hệ của cô ấy.

Nỗi tò mò và băn khoăn cứ luẩn quẩn trong tôi từng ngày. Để tìm cách giải tỏa, tôi quyết định kể cho thằng bạn thân nghe. Sau một hồi tìm kiếm thông tin, nó lắc đầu:
"Con bé này có bồ rồi, mày hết cơ hội rồi."
Dù thật sự tôi không quan tâm đến việc cô ấy có người yêu hay chưa – tôi chỉ muốn biết cô ấy học lớp nào để lục lại ký ức xem liệu mình đã gặp cô ấy ở đâu đó chưa. Thế nhưng, khi nghe thằng bạn nói vậy, tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp, một cảm giác buồn khó tả dâng lên trong lòng. Thật kỳ lạ, tôi và cô ấy có quen biết gì đâu, sao lại tự nhiên buồn vô cớ đến thế.
Hôm ấy trời lại mưa, và tôi cứ thế bước đi dưới màn mưa giăng. Về đến nhà, thân ướt sũng, những giọt nước mưa lã chã rơi hòa cùng nước mắt, thấm đẫm nền nhà.
Thói quen của tôi vẫn vậy: sau khi thư giãn trong bồn nước nóng, tôi lại nằm dài trên giường, lướt Facebook. Tự động, tôi tìm đến trang cá nhân của cô ấy, rồi cứ thế kéo xuống, xem đi xem lại những hình ảnh và video. Một câu nói vu vơ của thằng bạn bất chợt hiện lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ và tôi vội vã thoát ra. Như những mối tình đơn phương cấp 2, tôi cũng muốn nói ra, nhưng họng lại bị nghẹn cứng, muốn nhắn với họ nhưng các ngón tay cứ bị cứng đờ. Cái sự khó chịu ấy lại ập đến, và có lẽ, tôi lại rơi vào lưới tình đơn phương. Thật trớ trêu khi tôi đơn phương một người con gái mà tôi thậm chí không nhớ rõ mặt hay bất kỳ ký ức nào về cô ấy.
Đêm đó, tôi không muốn cứ mãi mắc kẹt trong mớ bòng bong của cảm xúc. Tôi liều lĩnh gửi cho cô ấy một sticker chào. Dám nhắn nhưng lại không dám đối mặt với kết quả, tôi ném điện thoại sang một bên vì sợ cô ấy sẽ chẳng đoái hoài, hay thậm chí là chặn tôi mất. Cả đêm ấy, tôi nằm trằn trọc, điện thoại cứ nằm im lìm bên cạnh. Mặc cho sự tò mò thôi thúc, một ý chí mạnh mẽ hơn đã ghì tôi lại.
Chuông báo thức vừa reo sáng hôm sau, tôi đã vội vàng tắt đi, và ngay lập tức, tin nhắn hồi đáp của cô ấy từ đêm qua đập vào mắt. Khoảnh khắc ấy, tôi mừng như mở hội. Chúng tôi cứ thế nhắn tin qua lại, tự nhiên như thể đã là bạn cũ, chẳng chút gượng gạo hay xa cách nào. Cô ấy bảo đã để ý tôi từ sáu tháng trước, khi tôi còn kiến tập tại trường cô ấy. Nhưng trớ trêu thay, cái đầu óc này lại chẳng nhớ nổi chút gì!
Sau hai tiết học ở trường, đầu óc tôi chẳng còn đọng lại điều gì ngoài những dòng tin nhắn của cô ấy. Hôm ấy, trời nắng đẹp rực rỡ, tôi vừa đi bộ vừa mỉm cười suốt quãng đường về nhà. Thường lệ, tôi sẽ ngâm mình trong bồn tắm ít nhất mười lăm phút, nhưng hôm nay, chỉ chưa đầy vài phút tắm rửa, tôi đã vội vàng mặc quần áo, sấy tóc và nhanh chóng mở điện thoại lên.
Những tin nhắn cứ thế nối tiếp nhau một cách thật tự nhiên. Rồi đến một lúc, một câu hỏi cứ canh cánh trong lòng, buộc tôi phải thốt ra: "Em đã có người yêu chưa?" Cô ấy nhẹ nhàng đáp rằng mình vừa chia tay cách đây ba tháng. Nghe tin, tôi vừa thấy một niềm vui le lói, nhưng cũng xen lẫn chút ưu tư. Vui vì có lẽ cô ấy sẽ không ngại ngùng khi tôi cứ nhiệt tình nhắn tin, nhưng buồn vì tôi hiểu rằng, ai vừa trải qua đổ vỡ cũng cần một khoảng thời gian rất dài để chữa lành.
Rồi cô ấy nói rất rõ ràng: nếu tôi muốn tỏ tình, phải nói trực tiếp, không được nhắn tin. Cô ấy còn kể ra một loạt những tiêu chí mà cô ấy mong muốn ở đối phương. Trong khi đó, tôi lại chẳng có bất cứ điều kiện nào cho cô ấy cả, bởi vì tôi đã thấy trong những bức ảnh của cô ấy, một đôi mắt vô hồn đã trải qua những thứ khủng khiếp trong đời.
Chiều hôm đó, quán cà phê Chidori trở thành nơi chúng tôi gặp mặt. Đối với tôi, đây là lần đầu tiên, nhưng với cô ấy, hẳn đã không ít lần thấy tôi lúc còn kiến tập. Cô ấy kể tôi nghe về gia đình, những gánh nặng học hành, và cả những chuyện tình đã qua – tất cả những điều ấy cứ như đang đè nặng lên đôi vai gầy của cô. Sau một lúc trải lòng, cô ấy thở dài, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi:
"Gia đình em như thế, cuộc sống em như thế, em là người như vậy. Anh còn muốn quen em không?"
Lúc ấy, mọi suy nghĩ trong đầu tôi dường như tan biến. Chỉ còn lại trái tim đang thổn thức. Tôi nhanh chóng nói với giọng đanh thép:
"Anh mặc kệ hết."
Cô ấy bảo tôi:
“Anh lì quá à.”
Sau đó, cô ấy trao cho tôi một nụ hôn. Dù chỉ thoáng qua, nhưng trái tim tôi khẽ rung lên vì hạnh phúc. Tôi cảm nhận được những vết xước hằn sâu trong tim nay đã lành lại, mọi nỗi buồn tan biến, chỉ còn lại niềm vui vỡ òa.
.jpg)
Tôi từng nghe các nhà khoa học nói rằng mọi cuộc gặp gỡ của con người đều là ngẫu nhiên. Nhưng nếu là ngẫu nhiên, cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa. Với tôi, những cuộc gặp gỡ không phải sự tình cờ, mà là phép màu. Chính vì thế, sự tồn tại của chúng ta mới có ý nghĩa. Cuộc gặp gỡ này chính là một phép màu, dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng nó đã khiến trái tim tôi reo ca và ngập tràn hạnh phúc.
Lần thứ hai gặp nhau, chúng tôi lại chọn quán quen. Cô ấy bắt đầu kể về người yêu cũ và những kỷ niệm ngọt ngào của họ, kể về những người xung quanh thích cô ấy, những lời quan tâm của những chàng trai khác. Tôi im lặng lắng nghe, trong lòng dấy lên chút buồn, chút ghen tuông và cả một cảm giác xa cách khó tả. Thế nhưng, tôi vẫn không cắt ngang, vì đó là những điều từng mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Tôi hiểu rằng cô ấy vẫn còn nặng lòng. Tôi biết những ký ức cũ luôn mang theo nhiều hoài niệm, khiến người ta lưu luyến chẳng muốn rời, giống như mong ước trở về tuổi thơ mà không thành. Còn những ký ức mới dường như chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, dễ phai nhạt và ít cảm xúc đến lạ. Dù vị trí của tôi trong cuộc đời em có ra sao, tôi vẫn sẽ yêu em một cách chân thành, yêu cả những điều từng thuộc về em. Cứ chọn điều gì khiến em hạnh phúc nhất, vì như thế tôi mới hạnh phúc.
Khi cảm thấy ngột ngạt, tôi thường tìm đến sự tĩnh lặng bằng cách ở một mình, ngủ sớm hoặc ngồi thiền. Tuy nhiên, điều này lại khiến cô ấy không vui, và tôi lại phải tìm cách xoa dịu. Lắm lúc tôi giãi bày với cô ấy:
"Khi em buồn, cô đơn hay tiêu cực nhất, xung quanh em luôn có rất nhiều người quan tâm, vỗ về. Trong số đó có cả anh. Vậy mà những lúc anh buồn và cô độc nhất, anh lại chỉ có một mình. Nếu anh không tự đối xử tốt với bản thân một chút, liệu có phải là quá tàn nhẫn với chính mình không em?"
Tôi nhận ra rằng nói ra điều đó có thể khiến cô ấy không vui, nên tôi đã điều chỉnh lại suy nghĩ của mình: dù có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nên ở bên cạnh cô ấy. Cô ấy mong muốn một người không chỉ là người yêu mà còn là một người bạn đồng hành. Tôi đã đáp ứng điều ấy, hằng ngày chờ cô ấy tan học, gửi những tin nhắn hỏi thăm, cùng đi chơi và ăn uống. Nhưng tôi đã ích kỷ giữ cuốn nhật ký của cô ấy.
Một ngày nọ, cô ấy bất chợt trở nên lạ thường và nhắn tin cho tôi, nói rằng muốn lấy lại cuốn nhật ký. Tôi chợt thấy hoảng loạn khi chứng kiến cô ấy như vậy. Áp lực từ gia đình, điểm số, thành tích và những kỷ niệm cũ đang đè nặng lên đôi vai cô ấy. Tôi đã rơi vài giọt nước mắt vì bất lực khi ở xa, không thể ôm lấy cô ấy vỗ về.
Tôi từng có một thời gian nổi loạn vì quá bí bách. Để làm được điều đó, cần một trái tim sắt đá và lòng dũng cảm phi thường. Tôi đã chấp nhận mọi lời sỉ nhục, mọi tổn thương chỉ để đổi lấy chút yêu thương từ họ. Tôi biết cô ấy không phải tôi. Cô ấy đã phải mạnh mẽ và gồng mình suốt bao nhiêu năm qua. Giá như tôi và cô ấy không quen nhau, có lẽ cô ấy đã hạnh phúc hơn bây giờ.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã yêu em bằng một tình cảm chân thật nhất, không hề toan tính hay điều kiện, dù đôi khi nó lại bị nghi ngờ. Tôi nhận ra ngay từ đầu, trong đôi mắt em có một sự vô hồn. Tôi hiểu em đã phải trải qua những gì. Tôi chỉ ích kỷ một chút, muốn lấy đi tất cả những nỗi buồn và tiêu cực của em, muốn xóa đi những ký ức đã in hằn thành chữ trên trang giấy cuốn nhật ký của em. Chỉ có như thế, em mới thực sự hạnh phúc và vui vẻ.
Thế nhưng hôm ấy, tôi đã thất bại, tôi không làm được. Em vẫn ôm trọn những nỗi đau ấy. Thật sự tôi rất hoảng sợ khi em trở nên như vậy, tôi không biết phải làm thế nào nữa, tôi chỉ muốn được ở bên em lúc này. Từ giây phút gặp em và được ở bên em, tôi chỉ muốn đóng băng mọi khoảnh khắc đó. Tôi rất muốn ôm em, muốn cùng em làm những điều mà các cặp đôi vẫn thường làm.
Đến lần gặp thứ ba, vẫn là quán quen thuộc ấy, tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm dần trong tâm hồn cô ấy khi lắng nghe cô chia sẻ. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, và thốt lên:
"Anh đừng gánh vác hay cố cứu vớt những điều tiêu cực đó làm gì. Anh là người yêu em, vậy nên anh chỉ cần ở bên cạnh, đồng hành cùng em là đủ rồi."
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt tôi bỗng cay xè. Tôi đáp lại, giọng nghẹn ngào:
"Không, thật ra anh đang gánh vác và cứu chính bản thân mình."
Kể từ buổi gặp đó, tần suất chúng tôi gặp nhau giảm đi, nhưng những cuộc trò chuyện vẫn được duy trì. Mỗi khi em buồn, anh luôn có mặt; và khi anh cần, em cũng luôn ở bên. Cuộc tình này sẽ đi về đâu, anh thật sự không rõ.
Anh chỉ muốn sống trọn vẹn trong hiện tại, trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc khi được ở bên em. Dù anh vẫn có những định kiến về hôn nhân, nhưng lắm lúc, anh cũng thầm ao ước được khoác lên mình bộ vest chú rể, và khao khát nhìn thấy em lộng lẫy trong chiếc váy cô dâu. Tuy nhiên, đó chỉ là những hình dung mơ hồ, không phải là tương lai định sẵn cho hai ta – tương lai vẫn là một bí ẩn chưa lời giải. Mọi viễn cảnh về tương lai như vậy đều tựa như ảo ảnh. Anh chọn tận hưởng những gì chúng ta đang có, anh không cần em phải thật hoàn hảo, chỉ cần em là chính em. Hãy chọn điều tốt nhất cho cuộc đời em, bởi lẽ, đó cũng chính là điều tốt nhất cho anh.
© Lạc Long - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúc Bạn Có Cuộc Đời Như Bạn Mong Muốn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.
















