Mối tình đơn phương không trọn vẹn
2024-01-17 04:20
Tác giả: Lạc Long
blogradio.vn - Tôi luôn mong chờ được gặp cô ấy mỗi ngày. Tôi muốn tìm hiểu thêm về cô ấy, muốn biết cô ấy nghĩ gì về tôi. Tôi muốn được ở bên cô ấy, muốn được chia sẻ mọi thứ cùng với nhau.
***
Mùa đông về, những cơn gió buốt giá như những mũi kim đâm xuyên qua da thịt, khiến lòng người thêm se sắt. Trong căn phòng nhỏ, tôi ngồi bên khung cửa sổ, nhìn dòng người vội vã qua lại, lòng lại nhớ đến người ấy da diết.
Tôi vẫn nhớ những ngày đầu tiên bước chân vào Đại Học. Tôi là một chàng trai mang nhiều tâm sự, vẻ mặt buồn rượi dường như đã in sâu vào trong tâm trí những người bạn trong lớp. Bởi vì khi ấy, tôi vẫn chưa thể quên đi những ký ức về người yêu cũ.
Mùa đông năm ấy, lớp tôi được giảng viên chuyên ngành dẫn đi xem vở kịch “Bồ Công Anh” tại nhà hát kịch Sài Gòn. Đêm hôm đó, tôi đến trễ vì bận chút việc riêng. Tôi không phải người đến sau cùng mà có một bạn nữ khác cũng giống tôi.
Tôi ngồi bên cạnh bạn nữ đó, kế bên là những người bạn của cô ấy. Khi vở kịch bắt đầu, tôi thấy cô ấy loay hoay và ánh mắt đầy lo lắng. Tôi định hỏi cô ấy có cần giúp gì không thì cô ấy đã nhảy xuống ghế rồi đi ra ngoài cửa. Vừa lúc đó, cô ấy vô tình đánh rơi chiếc bóp tiền. Tôi vội vàng gọi bạn của cô ấy nhưng không ai ngó ngàng đến. Cuối cùng, tôi đành phải nhặt chiếc bóp tiền lên giúp cô ấy.
Một lúc sau, cô ấy trở lại ghế ngồi, trên tay cầm một lon nước ngọt. Có lẽ cô đã tìm thấy món đồ mà cô đã làm rơi. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm và vui như vậy.
Khi vở kịch lên đến cao trào, khúc nhạc buồn du dương cất lên. Bao nhiêu kỉ niệm về người yêu cũ ùa về khiến tôi đau đớn. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình là một người đàn ông thì không được khóc. Tôi luôn trốn tránh hiện thực sau ngần ấy năm, dường như tôi vẫn chưa thể chấp nhận rằng chuyện tình cũ của tôi đã kết thúc.
Bỗng nhiên, bạn nữ đó bật khóc thành tiếng. Trong đầu tôi muốn dỗ dành cô ấy vì tôi không muốn những giọt nước mắt của mình tuôn rơi. Nhưng rồi, tôi không thể kiềm chế được mà khóc theo. Tôi chưa bao giờ thấy mình khóc dữ dội như vậy, cứ như bao nỗi đau chất chứa trong lòng nay đã hóa thành những dòng lệ lăn dài trên má tôi.
Khi vở kịch kết thúc, tôi và cô ấy đều ngừng khóc. Dường như trái tim tôi đã được xoa dịu, những nỗi đau chất chứa trong lòng nay đã được giải phóng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên lạ thường, như thể mùa đông giá rét cũng đã tan biến.
Sau buổi tối hôm đó, tôi đã xin được facebook của cô ấy và nhắn tin cảm ơn cô. Tôi cũng được biết thêm là cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi.
Trên lớp, chúng tôi ít nói chuyện với nhau vì ngại ngùng. Tuy nhiên, kể từ hôm ấy, tôi từ một chàng trai mang vẻ mặt u sầu đã hóa thành vẻ mặt rạng rỡ, yêu đời hơn. Tôi luôn mong chờ được gặp cô ấy mỗi ngày. Tôi muốn tìm hiểu thêm về cô ấy, muốn biết cô ấy nghĩ gì về tôi. Tôi muốn được ở bên cô ấy, muốn được chia sẻ mọi thứ cùng với nhau.
Học kỳ 1 trôi qua, chúng tôi vẫn nhắn tin cho nhau hằng ngày, từ những chuyện thường nhật, bài vở đến ước mơ của cả hai. Nhưng khi gặp mặt nhau trên lớp, chúng tôi vẫn chỉ im lặng, không ai nói một câu. Rồi đến đầu học kì 2, cô ấy bất ngờ mời tôi cùng đi trung tâm thương mại. Lòng tôi bỗng rộn ràng như tiếng trống ngày xuân, niềm vui sướng trong tôi như trúng vé số độc đắc vậy.
Tối hôm ấy, cô ấy chờ tôi trước cửa trung tâm thương mại. Tôi tới hơi muộn một chút, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười chào đón tôi. Chúng tôi cùng nhau bước vào dạo quanh những gian hàng, ngắm nhìn những món đồ xa xỉ, rồi ra ngoài đi dạo. Dưới ánh đèn đường lung linh, chúng tôi kể cho nhau nghe về sở thích, về những bí mật của nhau.
Đối với tôi, hôm ấy như một buổi hẹn hò. Nhưng có lẽ cô ấy chỉ coi đó là một buổi gặp gỡ bạn bè.
Có một lần, cô ấy mời tôi đi hội sách. Tuy nhiên, tôi chạy deadline vào buổi tối đó và ngủ quên đến tận mười giờ sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, điện thoại của tôi đã hiện lên hàng chục cuộc gọi nhỡ, tôi nhận ra mình đã quá ngu ngốc khi bắt một người con gái chờ mình giữa tiết trời nắng nóng. Có phải tôi là một gã tồi?
Lần ấy, tôi tự trách bản thân mình đến mức mỗi đêm đều nằm trằn trọc, không thể ngủ được. Tôi xin lỗi cô ấy cả ngàn lần, nhưng tôi vẫn cảm thấy day dứt và không thể quên được nỗi đau mà mình đã gây ra cho cô ấy.
Tôi cứ nghĩ rằng, cô ấy sẽ giận tôi lắm. Nhưng cô ấy vẫn đối xử với tôi rất dịu dàng, luôn chủ động nhắn tin với tôi, nhắc nhở tôi về những việc cần làm. Tôi cảm thấy như mình được bao bọc trong vòng tay ấm áp của cô ấy.
Khi sự kiện trong khoa diễn ra, chúng tôi đã hẹn nhau ngồi chung. Tôi đã đến sớm hơn một tiếng đồng hồ và ngồi đợi cô ấy.
Cô ấy như một ngọn lửa ấm áp, xuất hiện ngay khi tôi bước vào khán đài.
Trời đổ mưa to, cộng thêm máy lạnh trong hội trường khiến nhiều người xuýt xoa. Còn tôi thì cảm thấy ấm áp khi được ngồi cạnh cô ấy, như được sưởi ấm bởi ngọn lửa của tình yêu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa xuân, mùa hạ, mùa thu rồi một mùa đông lại đến. Ngày mà tôi nhận ra, mình chỉ đơn phương một người con gái.
Sau thời gian dài nhắn tin, trò chuyện cùng nhau, tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy. Tôi tưởng rằng cô ấy cũng thích tôi. Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một nhà văn viết nên một câu chuyện tình yêu không có thật cho riêng mình. Cô ấy đã có người trong lòng.
Tôi hụt hẫng, đau đớn như một vết dao cứa vào lòng. Tôi biết rằng mình nên giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng làm sao tôi có thể làm được khi trái tim tôi vẫn còn yêu cô ấy đến vậy?
Kể từ đó, tôi và cô ấy như hai người xa lạ mặc dù vẫn gặp mặt nhau hằng ngày trên lớp. Chúng tôi ít nhắn tin hơn và thậm chí là không còn một dòng tin nhắn nào nữa. Những buổi hẹn hò của chúng tôi cũng dần dần trở nên thưa dần.
Mùa đông buốt giá, con tim tôi gần như đã đóng băng. Cô ấy vẫn như ngày nào, vẫn là vẻ đẹp dịu dàng ấy. Chắc có lẽ cô đã không còn nhớ gì đến tôi. Còn tôi lại cứ giữ mãi những kỉ niệm tươi đẹp ấy. Rồi đến một ngày cuối đông, mưa rơi xối xả, tôi lại òa khóc nức nở. Những giọt nước mắt lạnh ngắt như nỗi đau cồn cào trong tim tôi. Tiếc thay cho một mối tình đơn phương không trọn vẹn.
© Lạc Long - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ai Cũng Cần Được Yêu Thương | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?