Những con sóng
2022-08-23 01:20
Tác giả: Quang Nguyễn
blogradio.vn - Cái quan trọng là sau những lần cãi vã, đấu tranh hơn thua về lời nói lẫn hành động mà không bỏ nhau thì đó mới gọi là một tình yêu đẹp. Hạnh phúc nó cũng thế! Phải ra sức gieo mầm chăm sóc và bảo vệ, hạt mầm ấy sẽ thành cây và cho ra quả ngọt về sau.
***
Đêm ấy vẫn trời mưa, ba người đàn ông ngồi bên nhau lặng lẽ tụm lại dưới một góc quán vắng. Chẳng ai nói với một lời nào chỉ nghe tiếng thở dài và cà phê gõ nhịp. Sâu trong khoảng lặng ấy là niềm suy tư đang quặng trong đáy mắt. Chỉ có một người buồn, và hai người làm thính giả góc tối nghe tần số tâm tư sẽ phát sóng từ sâu thẳm một người.
Về đời mình là những cơn mưa đêm đầy lạnh lùng hiu hắt cả bóng phố. Tôi trầm ngâm đưa bàn tay ám mùi khói thuốc mà chống cằm than thở! Trong mớ hỗn độn ấy là những tạp âm bị đứt quãng nối tiếp chúng dấy lên liên hồi trông ảo não, nghe cuộc tình vọng về như có tiếng va đập bể nát tận tâm cang. Đêm vẫn hoang lạnh, buồn vẫn buồn như nước mưa lênh láng ngập tràn những con đường thênh thang. Vị đắng của cà phê ngấm vào hồn với môi trầm run rẩy, dưới ngọn đèn mơ hồ dạ lên ba cái bóng phía lưng tường chênh vênh. Trí một hơi dốc hết ly cà phê, anh vỗ vai tôi rồi thì thầm san sẻ.
- Chuyện tình yêu thì bao giờ cũng vậy! Chúng ta phải đối mặt với sự khắc nghiệt làm mình trở nên quá yếu kém. Những cảm xúc không tên cứ dày vò lấn át một thể trạng, khiến ta chênh chao chẳng bình yên trong vòng vây ải tình! Nhưng thôi, cứ xem như đó là một sự thử thách sức chịu đựng mà ta phải chiến thắng vượt qua để đổi lại phút ấm êm sau này.
Nói xong Trí châm thêm điếu thuốc đưa lên môi rồi nhả khói phì phèo và đôi mắt cứ nhìn phía xa xôi. Tôi im lặng gật gù trong mớ suy nghĩ rối rắm, mà nói cho chính xác cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, ngoài những thứ bất đồng như hai đường thẳng song song mà không thể giao nhau bất cứ ở điểm nào. Cũng có thể do tâm trạng của người trong cuộc như nắng mưa thất thường! Dù thế nào đi chăng nữa thì việc xa cách nhau sẽ có chung điểm nhớ nhung nhất định, ta gay gắt rồi trút giận vào nhau nhưng ta luôn cần nhau trong bất cứ hoàn cảnh nào. Hình như Thái đồng cảm với câu nói của anh Trí nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Thái nhìn sang tôi rồi nói thêm ý của Trí.
- Thực ra thì phụ nữ họ có chút phức tạp và cách nhìn thấu theo bản tính nhạy cảm. Đôi khi dỗi hờn vô cớ chẳng cần bất cứ lý do nào. Họ không đơn giản như đàn ông chúng ta một quan điểm liền mạch lẫn rõ ràng. Nếu đàn ông chúng mình: một cộng một có kết quả sẽ là hai! Thì phụ nữ: hai trừ một trừ một và cộng thêm hai, kết quả cuối cùng vẫn là hai. Chính vì lý do ấy người phụ nữ họ cần người đàn ông tâm lý để hiểu ra. Cũng không cần nhất thiết quá rõ ràng để làm gì. Trong cuộc sống này đôi khi quá rõ ràng sẽ biến thành vô vị. Phụ nữ im lặng không nói nhiều, thì lúc này họ đã hết tình thương. Hãy suy nghĩ và xem lại mình trước là điều luôn luôn đúng đắn lẫn cần thiết.
Thái nói xong thì cả anh và Trí đều đưa mắt hướng về phía tôi như chờ đợi sự phản ứng nào đó. Tôi im lặng, vì cho rằng chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết nội tình, tuy nhiên đó không phải là sự ngờ vực không hề có cơ sở mà nó chỉ là đúng ở điểm nào mà thôi. Trong những dòng suy nghĩ rất mơ hồ! Nó như một sự khẳng định nhưng lại không chắc chắn gồm những từ ngữ nghiêng về sự phán đoán nằm trong một cõi tôi: có lẽ, cũng có thể, phải chăng, hình như, chắc là… lặp đi rồi lặp lại khi nghĩ về ai kia. Lẽ nào Linh đã có người mới nên cách nói chuyện lạnh lùng không còn ấm áp nhẹ nhàng như lúc đầu! Chắc chắn rồi! À mà không! Không phải như thế, nếu sự thật là vậy thì cô ấy dành thời gian nhằm cho tôi làm gì??? Đang suy nghĩ mông lung thì tôi bỗng giật mình trở lại thực tại vì tiếng gọi của anh Trí và Thái.
- Chú có nghe hai người chúng tôi nói không? - anh Trí nói xong rồi chép miệng tỏ ra vẻ thất vọng vì tôi. Tôi ấp úng trả lời.
- Có, có, em đang nghe hai anh nói.
Thái gườm mắt qua như nhìn thấu tôi đang suy nghĩ gì. Anh lắc đầu thở dài và lên tiếng.
- Có gì mà chú phải suy nghĩ chi cho mệt. Tự mình gây áp lực cho chính mình. Tình yêu chính là hương vị của cuộc đời, đời có vị nào thì tình yêu cũng sẽ có vị đó. Nếu không có cãi vã, giận hờn, thì đó không phải là tình yêu. Cái quan trọng là sau những lần cãi vã, đấu tranh hơn thua về lời nói lẫn hành động mà không bỏ nhau thì đó mới gọi là một tình yêu đẹp. Hạnh phúc nó cũng thế! Phải ra sức gieo mầm chăm sóc và bảo vệ, hạt mầm ấy sẽ thành cây và cho ra quả ngọt về sau. Đồng cảm và bao dung nó sẽ biến thành chiếc ô che mình trong mưa bão. Chú có thấy trời đang mưa không? Đừng để mưa trong lòng cho cả hai cùng ướt lạnh.
Tôi gật đầu nói lời cảm ơn từ những lời chia sẻ đầy chân thành của họ. Khi những mâu thuẫn của người trong cuộc xảy ra thì họ thường tìm đến những gì mà gọi là hoài niệm! Có thể nhìn lại chính họ trong quãng thời gian ấy cho đến nay rồi tiếc ngắn tiếc dài. Ai cũng phải tự biên tập lại đời mình bằng sự chín chắn để lấp đi cái ngây dại nông nỗi. Ai cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân về những gì trước đó đã gây ra. Những lát cắt của thời gian quá mỏng manh cho một sự gia trưởng! Nó mỏng như chẳng còn một tinh thể nào tồn đọng trong những tháng năm qua. Im lặng một hồi lâu bất chợt Trí lên tiếng.
- Có thể chú vẫn chưa kiểm soát được cảm xúc, lời nói, hành vi của chính mình.
- Là sao! Anh nói gì em chưa hiểu cho lắm? - tôi vẫn còn đang lơ ngơ thì Trí tiếp tục lên tiếng.
- Chú cáu gắt tranh luận thua hơn với người mình thương, rồi khiến chú buồn nên có đêm tâm sự như bây giờ. Cũng đồng nghĩa với việc chú đã yêu cô ấy rất nhiều! Dĩ nhiên yêu nhiều mới tranh luận phơi bày nỗi lòng để cho người ấy hiểu. Người ấy cũng yêu chú nên mới vô cớ với mong muốn tỏ thái độ không hài lòng những gì chú sơ suất, dù chỉ là một việc nhỏ nhặt mà đàn ông chúng ta thường không để ý hoặc bận tâm đến.
- Vì sao lại như vậy ạ? - tôi hỏi trong nỗi bâng khuâng mà chưa lời giải thích.
- Đơn giản thôi, đừng nghĩ phức tạp chi cho mệt mỏi! Vì phụ nữ họ tinh ý hơn đàn ông.
Thái nhếch môi cười, anh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mây. Trong chiếc gạt là những tàn thuốc còn cháy dở mùi khói khét xộc lên đến tận não.
- Ai yêu rồi cũng hóa thành trẻ thơ. Xem ra cái cuộc tình của chú nó cũng cam go nhưng không kém phần chịu đựng để vì nhau mà bỏ qua lỗi lầm. Nếu hai người một lòng vì nhau thì tình yêu ấy nó cũng như những con sóng.
- Như những con sóng sao? - tôi hỏi vì chưa hiểu hết ý.
- Phải! Tình yêu ấy cũng giống như những con sóng xô bờ rồi ngược về đại dương mà biển cũng chẳng hiểu vì sao. Mọi thứ rồi cũng sẽ trở lại an yên như ban đầu.
Anh Trí nói xong rồi cùng anh Thái chào tôi đi ra về. Tiếng mưa vừa dứt, con đường ướt sũng, phố vắng im lìm chỉ còn văng vẳng tiếng bước chân của cả hai. Hai người họ đi về cuối ngõ xa rồi mất tăm chẳng còn thấy bóng dáng sau một con hẻm nhỏ. Tôi cũng ra về, thong dong một bóng còi với đường rộng thênh thang. Cơn mưa đêm làm phố lạnh tiêu điều, mới đây mà nước mưa đã thoát hết để trả lại mặt đường rõ lên những viên sỏi đá nhô lên trông gồ ghề. Tôi thầm nói khẽ “cơn mưa qua phố rồi trời cũng sẽ sáng, mọi thứ sẽ vẹn nguyên như lúc ban đầu, như sóng vào bờ rồi ngược lại ra khơi”. Tôi bước chân đi vội vã, chỉ còn duy nhất một ánh sáng cuối cùng đèn nhà ai cũng vừa chợt tắt, giờ đây là màn đêm đầy tĩnh lặng yên bình.
© Quang Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Anh sẽ yêu em bao lâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu