Em là hồi ức đẹp nhất của tôi
2022-08-21 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Con gái sẽ thật sự từ bỏ sau vài tháng chia tay, con trai chỉ thực từ bỏ khi thấy người mình từng thương mặc váy cưới. Tôi nghĩ điều ấy đúng, chí ít đối với tôi. Khi đôi chân em sải bước trên lễ đường, thứ em để lại phía sau không chỉ là thời con gái đẹp đẽ của riêng em, mà còn là những bước chân rong ruổi cuối cùng trong vườn địa đàng của riêng tôi. Đến lúc cánh cửa ấy phải khép lại, để mở ra cho em những khởi đầu mới, một nấc thang mới trong cuộc đời em. Suy cho cùng nỗ lực ấy cũng là vì một người. Cũng là điều cuối cùng tôi có thể làm.
***
Tôi đọc ở đâu đó rằng, mối tình đầu, đôi khi không phải là mối tình đầu tiên, mà là lần đầu tiên ta yêu một người hết lòng. Em không phải là người yêu đầu tiên của tôi, nhưng lại là mối tình đầu của tôi.
Tôi biết em trong một lớp học thêm tiếng Anh. Em, một sự dịu dàng, ngoan hiền toát lên từ ánh nhìn đầu tiên, trái ngược với tôi, ngỗ nghịch, khó bảo. Thế nên tôi chẳng để ý em đâu vì tôi biết, em và tôi là hai thế giới khác nhau.
Tuy vậy, hai thế giới vẫn tìm được nhau bởi sợi dây định mệnh, cùng nhau trưởng thành trong những tháng năm tươi đẹp của tuổi học trò. Tôi lần đầu biết yêu một người là thế nào, lần đầu tập tành làm nơi nương nhờ cho sự dịu dàng ấy, cái mà em hay gọi là chốn bình yên của em, bắt đầu học cách nhường nhịn và chịu đựng tính ngang bướng, phi logic của em. Tôi cũng học luôn các thói quen của em.
Em sẽ mang tất đen khi em cảm thấy lạnh, em sẽ bỏ tương ớt vào phở trước cả khi nếm nước dùng, em gọi đó là nghi thức. Khi em tự lấy nón bảo hiểm treo trên xe tôi là lúc em đang có tâm sự khó giải bày, đây là lúc em rất muốn nghe câu “ngày hôm nay của em thế nào?”. Còn hơn tỷ thứ khác về em tôi phải gói gọn trong đầu bên cạnh các định luật Newton, mạch điện xoay chiều, vòng tròn lượng giác.
Người ta cũng nói rằng, mối tình năm 17 tuổi chẳng thể cùng bạn đi đến cuối đời. Chúng tôi bên nhau ngày này qua tháng nọ, nhưng chẳng lần nào cãi vã, êm đềm như vậy, khắn khít như vậy. Có một đồ thị mô tả hầu hết các sự vật, hiện tượng xã hội. Trớ trêu thay, mối tình đầu của tôi không nằm ngoài quy luật ấy. Khi suối nguồn tình ái nơi ngực trái đã cạn, tôi âm thầm rời đi. Ép em phải tự mình nói lên điều mà em chẳng bao giờ dám nghĩ, là điều hèn hạ nhất tôi từng làm.
Ngay lập tức tôi lao đầu vào các cuộc vui mà bấy lâu tôi chẳng thể tham dự, thậm chí là những “chuyến đi săn” để tìm kiếm cảm giác chinh phục đã bị cầm cố bao lâu nay. Gác tất cả những gì thuộc về em lại phía sau mà chẳng biết rằng những thói quen đang dần trở mình thành những ký ức đẹp nhất nhưng dưới một gam màu buồn bã. Cũng chính nó sẽ dằn vặt và ám ảnh tôi trong suốt những năm sau này.
Tôi lần đầu nhận ra hình hài của sự dằn vặt ấy. Trong buổi chiều đầy nắng trên con đường dẫn tới chỗ học thêm và, cũng dẫn đến nhà em. Bất giác tôi nhớ tấm lưng ấy kinh khủng, tấm lưng mà chắc chắn tôi sẽ nhận ra dẫu nó có hoà vào buổi chào cờ đầu tuần, hay thậm chí giờ ra về đông kịt người.
Trong vô thức tôi chạy thẳng đến nhà em, theo thói quen mở điện thoại định gọi em xuống, chỉ khi màn hình điện thoại hiện lên không phải hình em, tôi mới ý thức được mình đang làm gì. Như người vừa tỉnh giấc sau cơn mộng mị, tôi thẫn thờ nhìn căn nhà quen thuộc ấy.
Ý thức được thứ mình đã đánh mất mang ý nghĩa lớn lao thế nào. Sự dằn vặt bắt đầu từ đó, tôi nhớ dáng hình quen thuộc ở lớp học thêm, nhớ dáng vẻ thướt tha của người đứng đợi tôi nơi cổng trường, nhớ cái cách người vòng tay cài quai nón cho tôi, nhớ dáng vẻ bướng bỉnh khó bảo mỗi khi học bài, cùng những câu hát vu vơ em hay ngân nga khi tôi chở em băng qua những hàng chò nâu nơi phố thị. Những mảng kí ức đẹp đẽ ấy, rời rạc, tất cả tạo nên một rào cản không để bất cứ mối quan hệ nào thành hình mãi về sau.
Tôi còn nhớ khi bước chân vào giảng đường đại học, tôi cũng cố mở lòng đón chờ một dòng suối mới rót vào trái tim khô cằn suốt thời gian qua. Nhưng không, bóng hình em là quá lớn để những con nước mới có thể lấp đầy. Chỉ một tấm lưng ấy nhưng đủ để che mờ đi tất cả.
Tôi không thể mù quáng dấn thân, vì tôi chắc rằng trong vô thức tôi sẽ đem những người mới ra so sánh, chẳng cần biết là ai, cán cân cũng chỉ sẽ nghiêng về một phía. Tôi nhớ có lần em từng đùa vu vơ rằng “sau này nếu anh có yêu ai khác, thì đừng bao giờ đối xử với họ tốt như em được không, em sẽ buồn lắm đó” lúc đó tôi chỉ cười rồi gật đầu cho em vui. Tôi và em hẳn không biết rằng nó như một khế ước mà tôi đã tự nguyện trói mình vào đó. Chẳng ai có thể khiến tôi đặt trọn tâm trí mình như cách tôi đã từng dành cho em.
Con gái sẽ thật sự từ bỏ sau vài tháng chia tay, con trai chỉ thực từ bỏ khi thấy người mình từng thương mặc váy cưới. Tôi nghĩ điều ấy đúng, chí ít đối với tôi. Khi đôi chân em sải bước trên lễ đường, thứ em để lại phía sau không chỉ là thời con gái đẹp đẽ của riêng em, mà còn là những bước chân rong ruổi cuối cùng trong vườn địa đàng của riêng tôi. Đến lúc cánh cửa ấy phải khép lại, để mở ra cho em những khởi đầu mới, một nấc thang mới trong cuộc đời em. Suy cho cùng nỗ lực ấy cũng là vì một người. Cũng là điều cuối cùng tôi có thể làm.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





