Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những câu chuyện về gia đình khiến bạn không ngừng khóc

2017-09-23 01:35

Tác giả:


Có sinh con mới biết lòng cha mẹ, gia đình vẫn luôn yêu thương và bên cạnh chúng ta, thế mà cũng không ít lần làm cha mẹ phải buồn lòng.

***

blog radio, Những câu chuyện về gia đình khiến bạn không ngừng khóc


1. Tôi đi lấy chồng, lúc sinh con mẹ xuống ngủ cùng cả tháng trời. Cứ tối muộn mẹ xuống, thức cả đêm à ơi, ru cháu, sáng hôm sau rét căm căm, 5 rưỡi mẹ đã dậy giặt tã rồi mới về. Rau sạch, thịt sạch, mẹ mang xuống cho con, quần áo mẹ mua, chăn ga mẹ giặt. Ông bà ngoại quý cháu lắm nhưng luôn miệng nói: “Ở nhà, lúc nào ông bà nội cho lên mới được lên”. Bố mẹ đối xử với bên nhà chồng tôi hết sức tử tế và nhường nhịn chỉ vì mong con gái có được cuộc sống yên ổn.

2. Ngày trước đi học ở thủ đô, đón em trai xuống chơi vì muốn cho nó biết thành phố. Biết nhóc thích gà chiên, đưa đi ăn mà trong túi chỉ có 50.000 đồng. Không đủ tiền mua một cái đùi gà đành mua thịt vụn chiên với một cốc nước ngọt. Vừa thấy tủi, vừa thấy thương thằng em lại thấy mình bất tài.

3. Hồi nhỏ, bố đi làm xa, mẹ ngày nào cũng đi chợ từ sáng sớm. Sáng nào cũng phải tự mình thức dậy cho đúng giờ, dẫn em đi gửi rồi mới đi học. Trưa về không có cơm canh chờ sẵn như bạn bè, phải tự mình nhóm bếp nấu cơm, hái rau ngót ở ngoài vườn nấu canh rồi chờ 12h trưa gà đẻ trứng mới có trứng rán. Một quả trứng mà không dám ăn hết vì còn phải phần cho mẹ đi chợ về có cơm ăn luôn. Cũng đã gần 15 năm trôi qua, bây giờ nghĩ lại thấy nó giống như một “kỳ tích”. Không ngờ bản thân lại có thể mạnh mẽ vượt qua những năm tháng nghèo khó như vậy.

4. Hồi nhỏ, tôi rất thích vẽ. Tôi vẽ không được đẹp lắm nên khi đem tranh khoe với mọi người toàn bị chê. Hồi ông nội còn sống, ông thường mặc kệ mọi người chê, vẫn đem tranh vẽ con chim, ngôi nhà, đồng ruộng… của tôi đi khoe với mọi người và luôn miệng khen: “Cháu tôi vẽ đẹp lắm”. Sau đó, ông đem tranh tôi vẽ dán lên tường và ghi dòng chữ ở dưới: “Cháu Linh tặng ông nội”!

blog radio, Những câu chuyện về gia đình khiến bạn không ngừng khóc

5. Ngày học đại học, tỏ tình với nhỏ bạn bị từ chối, buồn chán đến mức cắm đầu vào phim và game, bỏ cả học. Rồi một thời gian sau, thấy có lỗi với gia đình, quyết tâm gọi về cho mẹ lúc nửa đêm chỉ để nghe giọng mẹ và khóc.

6. Hồi đó còn nhỏ lắm, mẹ biết tôi thích ăn bánh tráng trộn, mua về một suất hai mẹ con cùng ăn. Vài bữa sau mẹ nhập viện nhưng ba nhất quyết giấu không cho tôi biết tình hình của mẹ. Tôi hỏi thì ba chỉ nói “Mẹ không sao”, vì vậy bữa nào tôi cũng vui vẻ đi học. Rồi ngày đó, xe bệnh viện về tới nhà, người nằm trên xe là mẹ. Tim tôi như ngừng đập, chỉ biết khóc… mẹ không còn nữa… Mẹ ơi, giây phút này, con nhớ mẹ lắm!

7. Ngoại bảo, khi nào ngoại khỏe, được bác sĩ cho về nhà, Mi mua gỏi cuốn, củ mì cho ngoại rồi đi ăn kem với ngoại nữa nha. Ngoại còn bảo với dì, gần sinh nhật Mi rồi, đợi ngoại lãnh tiền dưỡng lão rồi ngoại cho Mi làm sinh nhật. Lúc Mi bệnh, ngoại đi bộ mua thuốc về cho Mi. Lúc đó, ngoại 85 tuổi.

8. Vài năm trước, nhà chẳng khá giả. Đi học xa nhà, cứ hơi lạnh tí là bố gọi điện hỏi đủ chăn chưa, mua áo rét không bố cho tiền. Giờ mùa đông vẫn lạnh mà bố chẳng còn. Hồi đó, đi học ham vui chẳng mấy khi về nhà. Có lần giận dỗi còn chặn cả số bố, bố gọi số khác cũng không nghe. Con gái hư vậy mà bố vẫn thương.

Blog Radio sưu tầm và tổng hợp.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top