Phát thanh xúc cảm của bạn !

Như khúc tình ca (Phần 4)

2022-07-08 01:20

Tác giả: Lam


blogradio.vn - Yêu nhau bình yên, cùng nhau hát những bản tình ca lãng mạn, lặng lẽ bên nhau cả đời, chầm chậm cùng nhau già đi. Ước mơ của anh và cô chỉ giản đơn như thế. Anh đưa tay vào túi, lấy ra cặp nhẫn chuẩn bị cho lễ cưới chẳng biết có còn được diễn ra hay không.

***

Ngày hay tin Nguyệt phát bệnh, Minh như rơi vào địa ngục.

Vị bác sĩ đáng kính cho dù đã cố gắng dùng ngữ điệu ôn hòa nhất, giải thích một cách xúc tích dễ hiểu nhất thì hàng loạt những từ ngữ xa lạ, kỳ quái vẫn khiến Minh sợ hãi đến cả cơ thể phát lạnh. Trong đầu chỉ quanh quẩn mấy câu theo anh là rất dối trá rằng trên thế giới hiện chưa có cách chữa trị nào hiệu quả, rằng cho dù có phẫu thuật thì cơ hội sống sót cũng không cao. Nguyệt sẽ bị đau, sẽ khó chịu. Sẽ… chết sao?

Sao có thể? Sao lại có thể?

Trở về phòng bệnh, nắm đôi tay nhỏ nhắn gầy gò quen thuộc, tim anh đau đớn nát tan. Anh không kiềm được mà gục xuống bên cạnh giường cô ấy, bả vai khẽ run run. Cảm giác bất lực, tuyệt vọng như bóp nghẹt làm anh đến hít thở cũng khó khăn chật vật. Chợt cô ấy xiết nhẹ lấy tay anh, rồi dùng bàn tay còn lại phủ lên vỗ về:

- Đừng sợ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, có được không anh?

Giọng cô ấy nhẹ tênh, ngữ điệu điềm tĩnh không nghe ra chút gì buồn bã. Anh ngẩng lên, cầm tay cô ấy đặt trên má mình rồi dịu dàng hôn lên.

- Được rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng.

Những ngày cô ấy nằm viện chủ yếu cũng chỉ để giảm bớt những đau đớn, hành hạ của căn bệnh mà thôi. Ban ngày, Minh đi thu âm cho một dự án sách nói, buổi tối ba lần một tuần thì đi hát ở quán cà phê quen. Thời gian còn lại anh đều ở tại bệnh viện cùng cô ấy. Bởi vì đôi mắt bất tiện nên những người bạn thân cũng thay nhau giúp anh chăm sóc Nguyệt.

Lúc đó, anh đã giận bản thân biết bao vì không nhìn thấy gì cả. Anh không thể biết lúc nào Nguyệt đang khó chịu, không thể biết lúc nào cô ấy cần hỗ trợ, trừ khi cô ấy thể hiện ra điều đó. Và tất nhiên, Nguyệt chẳng muốn anh lo lắng bao giờ nên luôn giấu đi những mệt mỏi, ốm đau. Chính vì vậy mà ban đêm khi ngủ anh luôn nắm tay Nguyệt không buông, chỉ cần một cử động khẽ khàng của cô ấy cũng làm anh choàng tĩnh. Anh sợ cô cắn răng ôm đau đớn riêng mình.

Có một đêm, anh cảm nhận được tay cô ấy nhẹ xiết lấy tay mình, vội vàng hỏi:

- Sao vậy? Em cần gì sao? Thấy không khỏe chỗ nào để anh gọi bác sĩ nhé?

- Anh gầy.

Minh khựng lại, vòng tay ôm lấy vai cô, nói nhỏ:

- Đừng lo lắng, anh không sao cả.

Anh nhích lại gần hôn lên bờ môi lành lạnh, ngón tay vuốt ve mái tóc nhàn nhạt hương thơm của cô ấy. Chỉ nghe cô ấy khẽ thở dài, vùi đầu vào ngực anh, hơi thở mỏng manh ấm nóng.

Anh trằn trọc không ngủ được, nằm lắng nghe âm thanh lặng lẽ của đêm khuya, cảm nhận nhịp thở yếu ớt của Nguyệt mà nghe tim mình co rút từng cơn. Cảm giác bất lực cùng kháng cự giằng xé tâm hồn anh. Anh không muốn mất cô ấy, cũng không muốn  cô ấy phải chịu khổ sở bệnh tật giày vò. Nhưng những lời của vị bác sĩ kia cứ quanh quẩn trong anh, dồn ép anh phải chấp nhận điều mà bản thân luôn muốn trốn tránh. Anh đang dần dần để vuột cô ấy khỏi đôi tay, dù cho cố gắng đến mấy thì kết cục cũng sẽ là như vậy.

Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?

Anh còn muốn đeo lên tay cô ấy chiếc nhẫn trong ngày hôn lễ cùng lời hứa tình yêu vĩnh hằng. Anh còn muốn cùng cô ấy trở thành cặp đôi hát rong tình ca trên khắp thế gian tươi đẹp. Anh còn muốn cùng cô ấy có những đứa con ngoan ngoãn, chầm chậm cùng nhau già đi.

Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn cô ấy được khỏe mạnh. Duy nhất chỉ một điều đơn giản này thôi.

Một sáng, anh và cô ấy đang ngồi ở ghế đá trong sân bệnh viện, cùng đắm mình ánh nắng sớm mai ấm áp. Đột nhiên, cô ấy tựa vào vai anh, khẽ nói:

- Em muốn làm phẫu thuật

Anh giật mình, sống lưng cứng ngắt, sự bất an cuồn cuộn trong lòng. Như biết thấu hiểu cảm nhận đó, cô ấy vòng tay ôm lấy anh, nhẹ giọng:

- Em cũng sợ hãi. Chỉ có điều nếu vì e ngại kết quả sẽ chẳng như mình mong muốn mà buông bỏ nỗ lực đấu tranh thì so với thất bại có khác gì nhau đâu. Cơ hội không cao không có nghĩa là không có cơ hội.

Anh im lặng, đầu óc hỗn độn rối ren, không biết trả lời thế nào. Nguyệt cũng không nhắc lại, chỉ an tĩnh cúi đầu, bàn tay đan lấy tay anh. Ánh nắng mang theo hơi ấm nhè nhẹ phủ lấy hai người, từng cơn gió thổi xuyên qua những cành cây làm lay động tán lá phát ra âm thanh sàn sạt.

- Hát cho em nghe đi.

Minh thở dài, xiết lấy đôi tay nhỏ gầy của cô ấy, gật đầu cất giọng trầm buồn.

 

“Mang tình yêu đi khắp thành phố thật xa hoa

Đến cả những miền quê bình yên ở nơi xa

Vai tựa vai và đôi bàn tay nắm xiết chặt mãi

Yêu thương đong đầy những tháng năm

Có tình yêu nào như tình yêu của đôi ta

Yêu là sẽ bỏ tất cả để cùng đi xa

Đi tìm chân trời nơi mình sẽ gọi tên hạnh phúc

Mang theo vui buồn ta mỉm cười

Mình yêu nhau yêu nhau bình yên thôi

Mình nói với nhau bao điều rồi

Ngày mai nắng lên bình minh sẽ tới

Tay nắm tay chẳng cách rời

Mình yêu nhau yêu nhau bình yên thôi

Mình nói cảm ơn với gió trời

Để những ước mơ tự do bay mãi xa

Tay nắm tay về muôn nơi”

 

Yêu nhau bình yên, cùng nhau hát những bản tình ca lãng mạn, lặng lẽ bên nhau cả đời, chầm chậm cùng nhau già đi. Ước mơ của anh và cô chỉ giản đơn như thế. Anh đưa tay vào túi, lấy ra cặp nhẫn chuẩn bị cho lễ cưới chẳng biết có còn được diễn ra hay không. Hít sâu một hơi, anh cầm một chiếc mang vào ngón áp út của cô rồi tự mang cho mình chiếc còn lại.

- Vợ à! Đồng ý lấy anh nhé, nhẫn cũng đã đeo rồi, đừng có mà từ chối đấy. – Giọng Minh nghẹn ngào.

Nguyệt ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, giọt lệ bi thương giấu kín bấy lâu cuối cùng không thể kiềm nén nữa mà nặng nề rơi xuống.

- Em đồng ý. Ông xã à, em rất yêu anh.

Minh hôn lên tóc cô, xiết lấy bờ vai hao gầy đang khẽ run run mà nghe lòng quặn thắt. Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống tay anh đau buốt, xót xa.

Tuy đã đồng ý để Nguyệt làm phẫu thuật nhưng Minh vẫn bị sự sợ hãi bất an trong lòng làm do dự thêm một thời gian mới tiến hành được. Trước lúc vào phòng mổ, cô ấy phải tháo nhẫn ra đưa cho anh.

- Anh chỉ giữ giùm em thôi, đợi mai mốt phải đeo lại cho em đó nha.

Anh gật đầu, cổ họng nghèn nghẹn không nói được gì. Suốt thời gian chờ đợi anh luôn thầm cầu nguyện cho mọi chuyện sẽ qua, Nguyệt của anh sẽ khỏe thôi.

Nhưng cô ấy đã không tỉnh lại được.

Sức khỏe quá yếu cộng thêm các biến chứng khiến cô ấy mãi vẫn hôn mê. Minh thấy mình như sắp phát điên. Anh chỉ dựa vào ý nghĩ về Nguyệt để níu giữ sự tỉnh táo. Cô ấy đang nằm trong phòng hồi sức, chiến đấu từng giây để về với anh nên anh không cho phép bản thân gục ngã. Nhưng mỗi một ngày trôi qua, từng tin tức xấu được thông báo cơ hồ tước hết sức sống của anh.

Hãy để cô ấy ra đi, đem cô ấy về thăm nhà lần cuối.

Người bạn thân của cả hai đã nói với anh như thế. Cơn giận dữ xông lên xáo tung sự dồn nén bấy lâu làm anh mất hết lí trí. Anh điên cuồng gào thét, khóc lóc, thậm chí hành hung người kia. Đến khi giọng cũng lạc đi, đôi mắt nhức nhối, sức lực không còn, anh khụy xuống lặng lẽ gục trong vòng ôm của bạn bè.

Ngày đưa Nguyệt về nhà, trời đầy nắng ấm. Anh cùng cô ấy ngồi nơi chiếc ghế dài quen thuộc trong vườn, bao quanh là những chậu hoa hướng dương rực vàng.

- Đã về đến nhà rồi, vợ à.

Anh chầm chậm lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út của cô ấy rồi thành kính hôn lên.

- Nắng hôm nay rất ấm. Hướng dương chắc cũng đang nở rộ rạng ngời.

Anh gật đầu. Ống trợ thở được rút ra. Theo nhịp tim dần yếu đi của cô ấy, linh hồn anh cũng lẳng lặng héo mòn.

- Anh đã muốn hát tặng em bài này trong ngày cưới. Vợ à, anh yêu em.

 

 “Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ

Bao lâu rồi ai đâu hay, ngày cứ thế trôi qua miên man

Riêng anh một mình nơi đây, những phút giây trôi qua tầm tay

Chờ một ai đó đến bên anh, lặng nghe những tâm tư này

Là tia nắng ấm, là em đến bên anh, cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua

Nhẹ nhàng xóa đi bao mây đen vây quanh cuộc đời nơi anh

Phút giây anh mong đến tình yêu ấy

Giờ đây là em, người anh mơ ước bao đêm

Sẽ luôn thật gần bên em, sẽ luôn là vòng tay ấm êm

Sẽ luôn là người yêu em, cùng em đi đến chân trời

Lắng nghe từng nhịp tim anh, lắng nghe từng lời anh muốn nói

Vì em luôn đẹp nhất khi em cười

Vì em luôn là tia nắng trong anh

Không xa rời”

 

Giọng hát đứt quãng, khản đặc, nghẹn ngào như tiếng khóc than. Em nói anh cười lên rạng ngời như hướng dương trong nắng. Nguyệt à, em chính là ánh nắng của đời anh. Em đi rồi, hướng dương sẽ không còn khoe sắc nữa.

***

Mộ viên chiều Chúa Nhật. Minh cùng vài người bạn đến thăm Nguyệt thì tình cờ gặp lại cô gái đưa thư hôm đó.

Cô ấy kể, em gái mình nằm chung phòng điều trị với Nguyệt. Biết được câu chuyện của hai người, cũng sẵn có khả năng sử dụng chữ nổi Braille nên cô đã tự nguyện giúp Nguyệt viết những lá thư kia. Rồi lại đồng ý đưa thư giúp vì quá cảm động với tình cảm Nguyệt dành cho Minh. Em gái cô ấy cũng qua đời cách đây không lâu, hôm nay cô ấy đến để viếng mộ.

Trò chuyện được một lúc, cô ấy tạm biệt để ra về. Minh không quên cảm ơn và xin số liên lạc, coi như kết giao thêm một người bạn mới.

Anh ngồi lại thật lâu bên mộ Nguyệt, tay nhẹ chạm vào nơi đặt tấm ảnh trên bia đá. Trơn nhẵn, lạnh lẽo. Không có xúc cảm của bờ môi mềm lại, làn mi khẽ chớp cùng mái tóc mượt mà thoảng hương thơm. Anh sợ bản thân sẽ quên mất những điều đó, để rồi sau cùng sẽ chẳng còn cách nào để hình dung ra khuôn mặt cô ấy nữa.

- Anh sẽ chờ đến khi mắt mình sáng lên. Anh muốn được nhìn thấy gương mặt em, thấy khu vườn vàng màu nắng em trồng. Anh sẽ thay em ngắm hết vạn vật tươi đẹp khắp mọi nơi. Anh sẽ thay em thành người mang tình ca hát rong trên trần gian.

 

“…

Muộn màng là từ lúc ta chưa gặp gỡ

Muộn màng là từ lúc ban sơ vừa quen

Nghẹn ngào là từ lúc yêu thương vừa chớm

Ta hẹn nhau cuối đời nói lời chia tay

Rồi muộn màng ta nói lỡ yêu và nhớ

Rồi vội vàng ta ngỡ sẽ xa được nhau

Để rồi ta thương nhớ nhớ thương từng đêm

Nếu mình không thể quên thôi thì đừng quên”

 

“Chỉ cần anh cất tiếng hát, dù bất cứ ở đâu, hãy tin rằng em vẫn đang lắng nghe.”

“Minh à! Em yêu anh nhiều lắm”

- Anh cũng yêu em, rất nhiều rất nhiều.

© Lam - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Tôi thấy em trong tiền kiếp | Bản Full

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top