Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhật kí những mảnh vụn sau chia tay

2011-06-10 17:06

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

  Hôm nay 14-04-2011,9g35p……đang ngồi tại văn phòng làm việc công ty.

Đọc xong tin nhắn của anh mà tay chân em rung rời,nghẹn lời,trái tim nghe đau nhói,quặn thắt khó mà thở,nước mắt thì không thể nào không rơi,nhưng em chạy trốn nó vì đang ngồi trong văn phòng,em không muốn mọi người nhìn mình soi mói,rồi nghĩ em yếu đuối.Em đau lắm, nhưng không trách anh chỉ trách bản thân mình,mình đang bị quả báo.

Bây giờ em chỉ muốn chạy ra ngoài để thét lên cho thỏa nỗi lòng,đang muốn vỡ òa ra như những mảnh thủy tinh vỡ vụn,như những tảng băng tan chảy ra trôi lênh bềnh trên biển ko điểm tựa.Em không nghĩ là mình sẽ đau,em mạnh mẽ lắm nhưng bây giờ thì thật sự em ngã gục rồi anh à. Cái chữ Mọi trong em nó không còn hiện diện,nó bị ai đó bắt cóc rồi giấu vào một góc nào đó thôi,em nghĩ rồi mình sẽ tìm lại nó.Anh đừng giấu nó của em nhé!

10g30p – 18-04-2011
Anh à giờ này anh đang làm gì, không biết từ bao giờ hay chỉ trong thời gian quen nhau ba tháng thôi, em lại có cái thói quen bất giác lúc nào cũng thích gọi điện và nhắn tin cho anh, lúc nào em cũng muốn quan tâm muốn biết anh đang làm gì, có lẽ em đã yêu và nhớ anh rất nhiều.Từng kỉ niệm, từng giây hạnh phúc em không thể nào quên được, làm sao em có thể quên đc anh.

Bây giờ em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết xuất phát từ đâu, trong lòng em nó bừa bộn ngỗn ngang cảm xúc.Ngày anh đi quá bất ngờ quá vội vàng như ngày anh đến, để lại cho em một trời cảm xúc vô vị nhạt nhẽo, một nỗi đau đè nặng lên con tim em, bóp ngạt con tim bé nhỏ đã đặt quá nhiều hy vọng vào anh, để rồi nhận lấy thất vọng quá cay đắng cho đứa con gái như em. Càng nhiều hạnh phúc, càng nhiều niềm vui anh mang đến, càng để lại cho em nhiều đau đớn như xát muối cõi lòng và con tim.
 
Trong những ngày quen nhau, em muốn viết nó thành một câu chuyện để lưu giữ chút gì đó kỉ niệm cho riêng hình bóng anh trong em, nhưng không thể nào sắp xếp cảm xúc của mình, không thể nào kiềm nén nỗi đau của tình yêu quá lớn, cũng như không thể nào chạy trốn những giọt nước mắt.

Từ ngày đầu quen nhau, gặp gỡ nhau cũng đầy thú vị, nếu như em không kể ra thì chẳng ai biết nó thú vị thế nào đâu, từ đó em cứ ngỡ rằng duyên phận của hai đứa mình đã đến, có quá nhiều kỉ niệm, rồi cả những cuộc nói chuyện điện thoại, những lần đi chơi với anh,….

Em không thể nào quên, từng giây mà em cảm nhận đc hạnh phúc chỉ dành cho riêng mình thật quá ngắn ngũi, vì sao vì sao anh. Phải chăng do tính tình của em, không anh nhỉ - chắc là do anh và em sinh ra không phải là của nhau.Em thật đau đớn khi câu cuối dành cho tình yêu của chúng ta là như thế. Nghĩ cũng buồn cười, khi mới quen thì “duyên phận mình đã đến”, nhưng khi chia tay thì “mình sinh ra không dành cho nhau”, có lẽ là phải kết luận “có duyên mà không phận”.

Lúc xưa khi chưa biết yêu, em đã từng rất sợ tình yêu, thích ai em cũng giấu trong lòng mà không dám nói,vì sợ mình bị từ chối và em luôn đặt cho em cái vỏ bọc để tránh né những nỗi sợ đó là tình yêu như một thứ gì đó mong manh và dễ vỡ, nên em chỉ chưng nó trong chiếc tủ kính mà không bao giờ dám chạm tay vào.Nhưng khi gặp anh, em đã đánh mất đi cái vỏ bọc của mình,đã vô tình chạm tay vào cái thứ dễ vỡ, đã quá vội vã để yêu anh, để rồi giờ đây chuốc lấy nỗi đau , một nỗi đau không tên, cảm giác như hàng trăm mãnh thủy tinh vỡ vụn.

Em nghĩ mình thật mạnh mẽ, sẽ quên đc tất cả nhưng hóa ra khi em đã yêu cũng như những người con gái khác, cũng rất mãnh liệt và cũng rất chân thành và để rồi khi nhận thấy đớn đau thì khó có thể vượt qua.

E ngục ngã, ngã dài trên con đg vắng bóng anh, ngã dài trên nỗi nhớ không vơi, đến nỗi em đang nhận lấy một sự thật phũ phàng mà bản thân cũng dường như không thể chấp nhận – đó là em không dám đối diện với anh.Từ khi biết yêu anh, em đã trở nên yếu đuối mất rồi, em hận tại sao ông trời sinh em ra cho em được sự mạnh mẽ, nhưng chính anh đã cướp mất nó của em
 
19-04-2011, 05:08 AM

Em tự nhủ với lòng sẽ quên anh nhanh thôi,nhưng dường như mỗi giây phút qua em không làm đc điều đó.
Hôm nay,em bắt đầu vào học một công việc mới,nó có thể là tương lai của em,nó cũng có thể giúp em quên được anh. Nhưng nếu ngược lại,em không thể nào quên được anh để tập trung vào công việc,thì xem như từ nay em đã đánh mất đi cái khởi đầu quá tốt đẹp cho tg lai của mình.!
 
Ngày 25-04-2011

Đã thêm vài ngày nữa trôi qua, cũng giống như trước là cả một tuần em bỏ bê việc ăn uống, không để mình ngơi nghĩ bất kì phút giây nào làm việc. Ở Sài Gòn sau khi đi làm về thì đi học rồi đi lang thang một mình, nghĩ học thì ra Thủ Đức hoặc Gò vấp chơi với anh chị, ở Bình Dương thì tìm cách buôn chuyện với mọi người trong gia đình, thâm chí là giỡn với những đứa con nít ngây ngô để khỏi phải suy nghĩ, không thì kiếm việc gì đó dọn dẹp nhà cửa quần quật, ở Biên Hòa thì đi chơi với bạn hoặc là dọn dẹp nhà cửa….sao cho không phải ở nhà một mình hoặc ít nhất khi màn đêm buông xuống mệt đừ để rồi ngủ thiếp đi, không phải chìm đắm trong niềm nhớ.

Vì sao em luôn có thể sống với con người 2 mặt này, đôi khi em muốn thét lên cho cả thế giới biết rằng em đã mất anh, nhưng với mọi người trong gia đình em không dám nói một lời nào, em không muốn mọi người nói em quá yếu đuối, ủy mị trong tình cảm, yêu mà không có lý trí của con tim!Vì thế nên ở trước mặt tất cả em luôn vui vẻ tươi cười hớn hở, che đậy khéo léo nỗi buồn của mình, em nghĩ rằng làm như vậy sẽ tốt nhưng dường như em đã đối xử bất công tàn nhẫn với bản thân thì phải.Em luôn chế ngự con tim mình, ép buộc bản thân không thể dành bất cứ tình cảm nào cho anh, không thể nhớ anh, thế mà nó vẫn đau,vẫn xót xa….

Em có nên hận anh không vì anh không xứng đáng với tình cảm của em rồi sẽ có người đến với em tốt hơn anh, nghĩ như vậy em có sớm quên được anh không ? Biết bao lần đã đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi như đại loại để vượt qua, đôi khi còn tự nhủ với lòng hãy quên anh đi, để anh tìm được hạnh phúc mới cho riêng mình.Nhưng làm mọi cách vẫn không từ bỏ được thói quen quan tâm lo lắng cho anh mỗi ngày, không thể nào quên anh, không thể nào xóa được nỗi đau cào xé tâm can em từng ngày.


 Mỗi giây phút nhớ về anh, nhớ về những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta rồi chợt phải trở về thực tại với suy nghĩ rằng có một người con gái khác đang thay thế em gọi điện quan tâm anh hằng ngày và anh cũng không còn lo lắng nhớ thương em như trước đây. Bất giác không hiểu lý do gì, nguyên nhân do đâu cả người em cứ run lên bần bật, tay chân em nó cứ lạnh ngắt và ê buốt, không thể nắm giữ vật gì trong tay nữa muốn buông xuôi tất cả, trong đầu cứ lởn vởn câu nói mà em đã nghe được qua cuộc nói chuyện điện thoại của anh với một ai đó “về nhà chưa, tối nay tính có lên nữa không?”
Em cũng đã lớn đủ hiểu đủ nhận xét qua những việc đang xảy ra, có lẽ anh muốn chấm dứt tất cả tình cảm của chúng ta khi anh chẳng còn dành sự lo lắng cho em hàng ngày, khi anh né tránh tất cả những câu hỏi của em về vấn đề tình cảm…

Nhưng cái làm cho em mệt mỏi là anh không muốn em quên bất kì kỉ niệm nào của chúng ta, anh còn hứa sẽ kể cho em nghe một chuyện gì đó khi mọi khó khăn của anh được giải quyết, thỉnh thoảng lại gọi điện rũ em đi xem anh đá banh cho vui.Anh làm như vậy khiến em luôn chìm đắm trong cái vòng lẩn quẩn không biết đâu là thật đau là giả tạo, không còn biết tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, làm em mê muội trong cái ảo tưởng rằng sẽ có ngày anh quay về.

Em như một con ngốc, chỉ mới quen nhau 3 tháng thôi, lại tin tưởng và đặt hy vọng ở anh quá nhiều, để rồi giờ đây nhận lấy toàn cay đắng mà vẫn còn muốn tin tưởng anh không bao giờ dối trá.Đôi khi, em muốn nói ra với tất cả mọi người, để họ la mắng, chửi thằng vào mặt, cho em tỉnh giấc khỏi sự ngu ngơ điên dại này.Em đang rất cần một người bên cạnh, nhưng đó không phải là sự thương hại của anh.Anh biết không anh ít kỷ lắm, đã ra đi sao còn để lại đau khổ cho em thế này.

Nhật kí những mãnh vụn sau chia tay (2)

Một tháng đã trôi qua…….

……luôn phải sống trong nỗi nhớ day dứt, em tự nói sẽ không buồn, sẽ không làm phiền anh để mọi việc trôi qua một cách nhẹ nhàng, để anh và em có thể là những người bạn tốt của nhau.Em vốn dĩ là một đứa con gái luôn vui vẻ, hòa đồng, ít có chuyện gì làm em buồn được lâu, em thường khuyên bạn bè mọi việc rồi cũng sẽ qua đi đừng buồn phiền làm gì.Người ta cũng hay nói con gái rất yếu lòng hay khóc lại rất mau quên, em ước gì mình có thể làm được điều đó, để không phải ngày ngày nhớ về anh, về những kỉ niệm, để anh không còn xuất hiện trong đầu em như là một ảo giác nữa.

Một tháng đã trôi qua…..

……em suy nghĩ rất nhiều, quyết tâm rất nhiều nhưng rồi chẳng làm được gì cả.Tại sao, tại sao anh đến bên em, trao cho em những nụ cười, ánh mắt, những lời nói yêu thương, những sự quan tâm sâu sắc và cả gieo rắc vào tâm hồn em hạt mầm tình yêu mà không cần vun xới nó cũng tự nảy mầm.

Em ước gì mình chưa từng nghe, chưa từng đọc những lời ngọt ngào của a “anh hứa sẽ thương yêu mẹ con em hết mình và chắc chắn chúng mình sẽ có duyên đến bên nhau”, “em àk, em thích màu gì nè, sau này anh sẽ tự tay trang trí phòng của chúng ta làm món quà tặng em trong ngày cưới nhé” và cả “em à, anh sẽ không trang trí phòng và không ngủ trên giường nữa cho đến ngày anh lấy vợ, vì anh muốn em sẽ là chủ nhân của tất cả”. Để rồi em không phải chứng kiến cảnh căn phòng ấy thay đổi lộng lẫy hoàn toàn,để em không phải chết lặng đi khi đứng trước sự thay đổi đó, như có một con sóng ập đến vùi tan bao hy vọng của em về tương lai của chúng mình.

Em là một đứa chưa từng muốn yêu ai thật lòng, không thích những thứ mong manh trong tình yêu bởi sự dối trá, không thích nhận lấy cay đắng phũ phàng nên em luôn trốn chạy tất cả, thế mà em đã rung động trước những gì anh dành cho em, trước những lời nói ngọt ngào của anh. Nếu anh chỉ xem tình cảm của chúng ta là trò đùa thì quả thật anh rất thành công vì em đã yêu anh quá nhiều và tin rằng anh cũng yêu em như vậy.Thật là ngốc khi tin vào những thứ phù phiếm đó, mà cũng đúng thôi anh nhỉ, làm sao em thoát khỏi sự hạnh phúc mà anh cố tình trói buộc em vào, hạnh phúc thật sự khó tả…..nên giờ đây em phải gánh lấy nỗi đau tái tê đang gặm nhấm trái tim em từng ngày một.
 Ảnh minh họa


Một tháng đã trôi qua……

Em không hề trách anh chỉ trách bản thân mình đã quá yếu lòng không thể quên được anh.Con người vốn hay níu kéo, cứ muốn nắm giữ những điều không thuộc về mình.Em hiểu mình đang buồn, đang khóc cho một tình yêu không trọn vẹn .......nhưng em không có quyền sở hữu anh cho riêng nỗi nhớ của mình rồi mong anh sẽ ở lại bên cạnh em mãi mãi như lời anh đã hứa được. Bởi vì, anh còn có tương lai của anh, còn hạnh phúc của anh, còn tất cả những gì thuộc về anh mà trong cái thế giới đó không có sự tồn tại của em.

Cuộc sống là thế, đôi khi người ta phải biết chấp nhận, mọi người vẫn hay bào nhau rằng: sau cơn mưa trời lại sáng! Ừ thì dù thế nào ngày mai mặt trời vẫn mọc, mình lại tiếp tục con đường còn dang dở, dù biết ở một góc khuất nào đó trong tim nỗi buồn vẫn chưa dứt! Em sẽ cất giữ những kỉ niệm với anh, những ánh mắt trìu mến, những sự quan tâm yêu thương, những lời nói ngọt ngào, những bài hát anh hát tặng em vào trái tim của mình, kéo khóa lại để nó ngủ yên mãi mãi và tự hứa với đôi mi của mình sẽ không để bất kì giọt nước mắt nào rơi trong những đêm dài lặng lẽ nữa!

Ngày mai em bắt đầu làm việc chính thức rồi,e căng thẳng lắm! Gần cả tháng nay em phải một mình vượt qua biết bao nhiêu khó khăn! Vừa làm báo cáo một mình ko ai giúp đỡ,vừa phải học tiếp nhận việc mới trong hai tuần gấp rút,vừa phải chịu đựng nỗi đau một mình ko biết chia sẽ tâm sự với ai.Ở nhà trọ lúc nào đi làm về em cũng một mình,em buồn lắm! Còn về gia đình em ko dám kể bất cứ chuyện gì,luôn phải tỏ ra vui vẻ gượng cười với mọi người,em mệt mỏi thật sự! Nhiều khi ngay cả Mẹ,em muốn ôm Mẹ vào lòng và khóc nói với mẹ con gái đang buồn lắm,mà cũng ko thể! Giờ đây, e không biết ngày mai làm việc thế nào đây! E đang cố gắng rất nhiều,cố gắng từng ngày,em với anh quen nhau đến ngày anh nói chia tay là 3 tháng và từ ngày đó đến nay gần đc hơn một tháng đó a!

Em đã cố gắng rất nhiều trong hơn một tháng qua!

Qua cuộc nói chuyện điện thoại với anh trưa nay,e cảm thấy mình thoải mái một tí,phải chăng lâu nay anh nói cho em biết sự thật là như vậy đi,e, sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.Em chấp nhận là người bạn của anh,bên cạnh anh lúc anh cần,em nói thật đó! Em cảm thấy lúc anh kể chuyện em nghe mà em giúp đc anh điều gì đó e rất vui,nhìn anh hp thật sự e cũng vui mà!

Vậy anh nhé,nhớ nhé có việc gì khó khăn anh đừng ngại,cứ tâm sự với em,dù gì là con gái cũng có thể em hiểu đc tâm lí con gái phần nào,với lại khi đc chia sẽ với a,em thật sự rất vui,e ko hề buồn hơn như anh nghĩ đâu.Vì lúc nào em cũng muốn biết về anh,nên vì thế anh hãy làm em vui nhé,đừng làm em phải đau lòng và dằn vặt nữa! Em nói thật lòng đó anh àk!!!

Lần cuối em hỏi anh một câu thật lòng,anh còn chuyện gì từ khi biết nhau đến giờ anh giấu em không,em muốn nghe những lời chân thật nhất từ anh.

Em tin anh hơn bất cứ ai,dù anh đã đối xử tệ với em cỡ nào,nhưng em yêu anh và muốn nhìn anh hp thì em phải chấp nhận tin anh đã từng yêu em.Vậy anh nhé!

Lúc nào em cũng muốn dõi theo anh,nhìn thấy anh thành công và hp,a cho em đc dõi theo anh nhé! Em sẽ không sợ khổ đâu,anh đừng ngại! Không biết đc anh đang làm gì em còn buồn hơn gấp nhìu lần,nên em mong anh hiểu và xem em như một người bạn!

     Gửi từ bạn TV địa chỉ email: falling_star5253@yahoo.com

.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top