Người săn tình ích kỷ
2025-09-08 19:25
Tác giả:
Hoài Ân
blogradio.vn - Hưng chỉ tử tế với người mà anh đang “để ý”, còn với những người khác, mọi lời nói hay hành động đều ẩn chứa mục đích – hoặc để đạt được lợi ích cá nhân, hoặc để xây dựng hình ảnh cho chính mình.
***
“Sao thằng đó gặp ai cũng tỏ ra yêu hết vậy ta?” – Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại sau lưng Hưng, người thầy giáo trẻ đang công tác tại một trường Tiểu học. Nhưng phía sau sự đa tình ấy lại là một thực tế phũ phàng: “Ai mà yêu nổi nó! Thằng đó sống ích kỷ lắm!” – giọng của chị Hoa, tổ trưởng chuyên môn, thường vang lên đầy bực bội mỗi lần Hưng lướt qua hành lang. Những lời xì xào ấy như một bản nhạc nền quen thuộc, vang lên đều đặn từ các đồng nghiệp, như thể anh chưa bao giờ thật sự thuộc về nơi này.
Hưng là một chàng trai xuất thân từ một gia đình nghèo nơi huyện miền núi xa xôi. Tuổi thơ anh gắn liền với những con đường đất đỏ, những bữa cơm độn sắn và giấc mơ đổi đời trong ánh đèn dầu leo lét. Học hành là con đường duy nhất để thoát nghèo, nên Hưng đã nỗ lực không ngừng, vượt bao khó khăn để thi đỗ vào đại học – niềm tự hào không chỉ của gia đình mà của cả xóm nghèo nơi anh lớn lên.
Ra trường, Hưng xin về làm giáo viên tại một trường Tiểu học ở thành phố. Anh chọn nghề giáo không chỉ vì lòng yêu trẻ, mà còn bởi tin rằng đó là cánh cửa ổn định để trụ lại nơi đất khách phồn hoa – nơi có thể giúp anh thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn nghèo đói của quê nhà. Sau bao lần nhảy việc, anh vẫn quyết tâm bám trụ thành phố – không phải để chạy theo hào nhoáng, mà để níu giữ một giấc mơ giản dị: sống đủ đầy hơn, phụ giúp gia đình và chứng minh rằng người nghèo cũng có thể bước ra ánh sáng bằng chính đôi chân của mình.
Hưng có vẻ ngoài thư sinh với làn da trắng, dáng người cao ráo nhưng gầy guộc, mong manh. Gặp ai, anh cũng dễ rung động, dễ yêu và thường say đắm đến cuồng nhiệt. Nhưng ẩn sau vẻ si tình ấy là một con người đầy toan tính và ích kỷ. Hưng chỉ tử tế với người mà anh đang “để ý”, còn với những người khác, mọi lời nói hay hành động đều ẩn chứa mục đích – hoặc để đạt được lợi ích cá nhân, hoặc để xây dựng hình ảnh cho chính mình.

Một lần, khi được đồng nghiệp nhờ cắt giúp các hình ảnh để trang trí lớp học, anh lập tức nhận lời, hăng hái làm đến nơi đến chốn. Nhưng người nhờ lại chính là quản lý nhân sự – người có thể giúp anh “thuận lợi” hơn trong việc sắp xếp, điều động nhân sự tham gia các hoạt động của trường. Lần khác, một cô giáo cần photo tài liệu, anh cũng nhanh chóng xắn tay hỗ trợ, trông chẳng khác gì người đồng nghiệp nhiệt thành. Thế nhưng, ai tinh ý sẽ nhận ra, người anh giúp lại là tổ trưởng của cô giáo mà anh đang thầm thương trộm nhớ. Dần dà, sau những lần “nhiệt tình có chọn lọc” như thế, mọi người bắt đầu hiểu rằng sự tử tế của anh không bắt nguồn từ lòng tốt, mà từ toan tính – nơi mỗi hành động giúp đỡ đều mang theo một mục đích riêng.
Thương – cô giáo trẻ trung, xinh đẹp vừa được phân công về công tác tại trường, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Trong số những người bị vẻ ngoài tươi tắn và thần thái dịu dàng của cô cuốn hút, Hưng là người “rung động” nhanh nhất. Chỉ vừa chạm mặt vài lần, anh đã mê mẩn. Dù Thương không có dấu hiệu cần giúp đỡ, thậm chí đôi lúc còn né tránh khéo léo, Hưng vẫn chủ động tìm cớ tiếp cận, làm quen, hỗ trợ – tất cả đều nhằm ghi điểm trong mắt người đẹp.
Biết Thương là giáo viên tiếng Anh, sinh hoạt cùng tổ chuyên môn với 9 đồng nghiệp khác, Hưng càng có thêm lý do để thể hiện. Tổ tiếng Anh vốn nổi tiếng năng động, thường xuyên tổ chức các hoạt động ngoại khóa cho Câu lạc bộ Tiếng Anh của trường. Và thế là, để “lấy lòng” tập thể – hay đúng hơn là tạo dựng vị trí trong lòng Thương – Hưng không ngần ngại xắn tay phụ giúp mọi việc, từ trang trí sân khấu đến bê bàn ghế, dọn dẹp hậu trường. Thấy “con mồi” tự nguyện dấn thân, cô Ly – tổ trưởng chuyên môn – cũng khéo léo tận dụng. Mỗi khi có việc nặng nhọc hay cần người chạy vặt, Hưng đều là người được “ưu ái gọi tên”.
Tuy nhiên, lòng tốt có tính toán sớm để lộ những vết nứt. Thay vì thể hiện sự chu đáo với cả tập thể, Hưng chỉ chăm chăm lấy lòng hai người: Thương – người anh thầm thương trộm nhớ, và cô Ly – người có tiếng nói trong tổ. Trong một buổi sinh hoạt, anh hào hứng xuất hiện với hai ly trà sữa trên tay, đưa một cho Thương, một cho cô Ly – mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của những người còn lại. Hành động nhỏ, nhưng đủ để mọi người hiểu: Hưng giúp đỡ không phải vì chân tình, mà vì mưu cầu cá nhân. Và cũng chính sự ích kỷ ấy khiến Hưng dần đánh mất thiện cảm trong mắt đồng nghiệp – kể cả Thương.
“Anh rất tốt… nhưng em rất tiếc!” – chỉ vỏn vẹn một dòng tin nhắn, nhưng đủ khiến cả thế giới của Hưng như sụp đổ. Bao đêm miệt mài nhắn tin, tìm cách thể hiện tình cảm, những lời ngọt ngào mà anh dày công chắt lọc từ sách vở, phim ảnh, rồi thổi hồn vào từng câu chữ gửi đến Thương. Anh tưởng chừng trái tim chân thành sẽ làm cô lay động. Nhưng không. Tin nhắn ấy như một dấu chấm lặng lẽ, khép lại mọi hy vọng mong manh của anh. Không trách móc, không giận hờn. Chỉ là... thất vọng. Hưng đặt điện thoại xuống, ngồi lặng đi một lúc thật lâu. Bên ngoài, thành phố vẫn nhộn nhịp, còn trong lòng anh – chỉ có sự tĩnh lặng của một kẻ vừa đánh mất thứ mà anh chưa từng có được.
.jpg)
Sau một tháng bị Thương từ chối thẳng thừng, Hưng chẳng mấy buồn lâu. Anh nhanh chóng “chuyển hướng” sang Linh – cô giáo dạy lớp 2, nổi tiếng vừa xinh xắn lại sắc sảo. Biết rõ Linh đã có người yêu, lại còn yêu xa, Hưng vẫn không ngần ngại theo đuổi nhiệt tình. Trong thâm tâm, anh luôn tự nhủ: “Yêu xa thì có gì đảm bảo? Biết đâu mình còn có cơ hội.” Về phía Linh, cô không hề ngạc nhiên trước sự săn đón của Hưng. Là người thực dụng và nhạy bén, cô nhanh chóng nhận ra: “Người yêu thì ở tận đâu xa, còn Hưng thì lúc nào cũng kè kè sẵn sàng. Thôi thì tận dụng cũng chẳng thiệt gì.” Vậy là từ những việc nhỏ như photo tài liệu, soạn giáo án điện tử, chuẩn bị đạo cụ cho ngoại khóa đến cả những công việc vặt vãnh hằng ngày, Linh khéo léo nhờ vả Hưng bằng giọng nói ngọt như rót mật, pha chút lả lơi, cùng dáng vẻ nhõng nhẽo đầy tính toán, khiến anh sẵn lòng giúp đỡ trong hân hoan hạnh phúc.
Mỗi lần thấy Hưng lom khom bê từng chồng giấy, lỉnh kỉnh đủ thứ dụng cụ cho Linh, có người trong trường buông tiếng cười cợt:
“Đáng đời thằng đó, 49 gặp 50!”
Tuy nhiên, cũng có người không nỡ trách. Họ nhìn Hưng với ánh mắt ái ngại, thấy trong cái si tình dại dột ấy là chút gì đó đáng thương – một chàng trai luôn yêu hết mình, toan tính nhưng lại bị lợi dụng trước sự tính toán của người mình thương.
Sau một năm kiên trì theo đuổi Linh mà không nhận được hồi đáp, Hưng lại nhanh chóng chuyển hướng sang Muội – cô giáo dạy cùng khối lớp 4 với anh. Muội không chỉ xinh đẹp, hiền lành mà còn tinh tế, dễ tạo cảm giác gần gũi. Ban đầu, cô không ngần ngại mở lòng, tạo điều kiện để anh dễ dàng trò chuyện, tiếp cận. Những cử chỉ thân thiện ấy khiến Hưng lầm tưởng rằng mình đã thực sự chạm đến trái tim cô. Tuy nhiên, càng tiếp xúc lâu, Muội càng nhận ra đằng sau vẻ ngoài chỉn chu và cách cư xử ban đầu có phần ga lăng ấy là một con người đầy toan tính. Trong những buổi họp tổ chuyên môn, khi bàn đến việc phân chia công việc hay những quyền lợi chung, Hưng thường chỉ chăm chăm bảo vệ phần lợi ích của bản thân, bất chấp sự công bằng hay tinh thần tập thể.
Thậm chí, trong những lần tổ giáo viên cùng nhau đi ăn, khi chia tiền, anh luôn tỏ ra tính toán chi li, đôi khi tranh luận chỉ vì vài nghìn đồng lẻ. Những hành động nhỏ nhưng lặp đi lặp lại ấy khiến Muội dần thấy rõ bản chất ích kỷ của anh. Niềm tin ban đầu dần rạn nứt, cảm tình cũng tan biến theo từng lần thất vọng.
Cuối cùng, mối quan hệ vừa chớm nở đã sớm lụi tàn. Hưng lại một lần nữa nhận ra rằng, sự si mê của mình chưa bao giờ đủ để xây dựng một tình cảm chân thành – khi lòng người vẫn chỉ quẩn quanh với cái tôi chật hẹp.
Giờ đây, ở tuổi 35, Hưng vẫn lẻ loi. Không còn những cuộc theo đuổi cuồng nhiệt, không còn những lần hồi hộp ngóng trông tin nhắn từ ai đó. Thay vào đó là những đêm dài, anh lặng lẽ ngồi bên chồng sách ngôn tình, cố nuốt lấy từng trang chữ như thể níu kéo một cảm giác yêu thương mơ hồ nào đó. Càng đọc, càng thấm, càng nhói lòng – vì nhận ra rằng, những điều đẹp đẽ kia, mãi mãi không thuộc về mình.
Bạn bè từng chân thành khuyên anh: “Hưng à, hãy sống đơn giản và chân tình hơn. Tình cảm vốn chẳng thể đong đếm hay trao đổi bằng toan tính.” Nhưng Hưng chỉ cười nhạt, gật đầu cho có, rồi vẫn sống như cũ – luôn ngầm cân đo thiệt hơn trong từng mối quan hệ. Anh có thể giúp đỡ ai đó, nhưng chỉ khi người ấy là người anh yêu hoặc có giá trị cho tình yêu của anh. Dẫu đã từng cố thay đổi – biết lắng nghe hơn – nhưng sâu thẳm trong lòng, sự ích kỷ vẫn không buông tha anh.
Khi đã đi qua bao cuộc tình dở dang, bao hy vọng rồi thất vọng, Hưng mệt mỏi. Anh không còn muốn bắt đầu nữa, không còn thiết tha chuyện tìm kiếm ai đó để yêu. Trong thế giới của riêng mình, anh thu mình lại – yên lặng, cô độc nhưng không còn dằn vặt. Có lẽ, đó là cái giá cuối cùng cho cách yêu ích kỷ mà anh đã chọn. Một trái tim chưa bao giờ biết trao đi trọn vẹn, rốt cuộc chỉ có thể nhận về khoảng trống lạnh lẽo.
© Hoài Ân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng Hứa Mãi Mãi, Hãy Hứa Rằng Khi Còn Bên Nhau | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.










