Ngủ đi thôi, ngày mai chúng ta lại cố gắng...
2020-06-15 01:32
Tác giả: Yến Vũ
blogradio.vn - Có lúc mình ngỡ mình đi lầm đường, mệt mỏi thật sự, muốn buông bỏ tất cả để chạy về nhà sà vào lòng ba mẹ, nô đùa với những đứa em. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là mình lại biết mình đang phấn đấu vì điều gì. Luôn có những bàn tay ấm sẵn sàng đỡ mình dậy nếu có vấp ngã nên mình chẳng ngại ngần gì nữa, cứ tiếp tục cố gắng thôi.
***
Thành phố trước một ngày bão về mọi thứ vẫn rất bình yên.
Mình đánh nhịp đếm từng bước chân trên con dốc nhỏ quen thuộc. Hai bên đường hoa dại bắt đầu nở. Mình gọi nơi này là xứ sở của những loài hoa dại vì chưa thấy ở chỗ nào mà hoa dại lại mọc nhiều và phong phú như thế. Chẳng cần một bàn tay nào reo rắc nhưng chúng vẫn sinh sôi và ra hoa quanh năm. Mùa nào cũng có. Mình hay đi dạo trên con đường này vào những buổi chiều tà, những ngày không biết đi đâu, làm gì, những ngày trống rỗng, chẳng có gì, đến cả một chút cảm xúc cũng bỏ đi.
Những ngày như hôm nay vậy...
Không biết phải nói về ngày hôm nay như thế nào. Ngày hôm nay của mình cũng như hôm qua, hôm kia và những hôm trước đó. Buổi sáng thức dậy đi làm và trở về nhà với một tâm trạng trống rỗng. Không buồn, không vui. Không biết từ bao giờ cuộc sống của mình lại trở nên tẻ nhạt như thế. Nó không phải cuộc sống mà mình của nhiều năm về trước mong ước và luôn phấn đấu để đạt được.
Năm mười bảy tuổi, mình mơ ước mình đậu đại học, có một cuộc sống sinh viên nhiều kỉ niệm.
Năm mười tám tuổi, mình đậu đại học, đặt chân vào cánh cổng trường đại học mình mơ ước với những hoài bão lớn nao hơn tuổi mười. Về một anh người yêu, công việc làm thêm, học bổng và những mối quan hệ. Nhìn các bạn xung quanh mỗi ngày đều nỗ lực mình không dám để bản thân thả lỏng. Những va vấp tuổi đôi mươi dạy mình biết không phải lúc nào cho đi chân thành thì cũng nhận lại chân thành. Rồi cứ vậy từ bao giờ bản thân chọn cô đơn đồng hành trong suốt những ngày tháng trên giảng đường. Bốn năm đại học cứ thế trôi đi để đến cuối cùng mình quên mất mơ ước của năm mười bảy.
Hai mươi hai tuổi, mình xa Việt Nam đến một nơi mà người ta gọi là miền đất hứa để làm việc. Không phải một công việc gì cao sang nhàn hạ. Càng không phải công việc mà mình theo học suốt mấy năm trời ở đại học. Một công việc mà ai cũng có thể làm, không cần tấm bằng đại học, không trình độ tiếng anh cao siêu, không kinh nghiệm, không CV đẹp, không gì ngoài sức khoẻ. Ở tuổi này mình thấy những nếp nhăn trên chán ba, những sợi bạc trên tóc mẹ ngày một nhiều hơn và mình cần nhiều thứ để giúp gia đình. Vậy nên mình vẫn luôn nỗ lực dù nhiều lần muốn gục ngã.
Tuổi trẻ của mình là chuỗi ngày chỉ biết cố gắng và cố gắng. Có đôi lúc mình quên mất mục tiêu. Chênh vênh vô cùng trước cái tuổi hai mươi hai chưa có gì trong tay. Có lúc mình ngỡ mình đi lầm đường, mệt mỏi thật sự, muốn buông bỏ tất cả để chạy về nhà sà vào lòng ba mẹ, nô đùa với những đứa em. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là mình lại biết mình đang phấn đấu vì điều gì. Luôn có những bàn tay ấm sẵn sàng đỡ mình dậy nếu có vấp ngã nên mình chẳng ngại ngần gì nữa, cứ tiếp tục cố gắng thôi.
Cuộc sống xa nhà đối với bất kì một ai cũng là điều khó khăn. Nhất là ở một đất nước xa lạ, không bạn bè, bất đồng ngôn ngữ. Có những ngày nhớ nhà, nhớ quê da diết không biết phải làm thế nào chỉ biết lang thang hết ngõ nghách của con phố này để tìm một nơi giống quê. Như là một con ngốc vậy. Thỉnh thoảng chạy xe nghe loáng thoáng có người nói tiếng Việt là dừng ngay xe lại ngó nghiêng tìm kiếm, nếu phải người Việt thật thì lập tức trò chuyện làm quen rồi tỉ tê nhau nghe cuộc sống ở đây, nói nhiều lắm, cảm xúc ùa về một cách ồ ạt như là để nó chết đói lâu ngày... Cũng phải, đã lâu rồi mình có để bản thân thật sự sống với những cảm xúc của mình đâu... từ lâu lắm rồi, khi nào cũng không biết nữa.
Vài hôm trước mình đọc được đâu đó người ta đặt cho những người trẻ như mình hôm nay một cái tên: “Thế hệ không cảm xúc”. Mình buồn vì điều đó. Nó không đúng. Chỉ là cuộc sống này có quá nhiều mối nguy hại nên chúng mình - những đứa trẻ đang học làm người lớn - không dám để người khác thấy được cảm xúc thật của bản thân. Điều đó thật sự cần thiết trong một xã hội nhiều dối gian như bây giờ cậu nhỉ. Đâu phải ai cũng rộng lượng để hiểu cho cảm xúc của người khác.
Cậu thì sao? Có đang cố gắng vì điều gì không? Cậu, có từng lạc bước trước con đường mình chọn chưa? Vẫn ổn chứ? Dù thế nào cũng đừng để bị ốm cậu nhé, nếu mệt hãy nghỉ ngơi một chút đi... ngày mai chúng ta lại cố gắng...
© Yến Vũ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Để thanh xuân không hối tiếc, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ | Radio Tâm Sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu