Ngủ đi thôi, ngày mai chúng ta lại cố gắng...
2020-06-15 01:32
Tác giả:
Yến Vũ
blogradio.vn - Có lúc mình ngỡ mình đi lầm đường, mệt mỏi thật sự, muốn buông bỏ tất cả để chạy về nhà sà vào lòng ba mẹ, nô đùa với những đứa em. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là mình lại biết mình đang phấn đấu vì điều gì. Luôn có những bàn tay ấm sẵn sàng đỡ mình dậy nếu có vấp ngã nên mình chẳng ngại ngần gì nữa, cứ tiếp tục cố gắng thôi.
***
Thành phố trước một ngày bão về mọi thứ vẫn rất bình yên.
Mình đánh nhịp đếm từng bước chân trên con dốc nhỏ quen thuộc. Hai bên đường hoa dại bắt đầu nở. Mình gọi nơi này là xứ sở của những loài hoa dại vì chưa thấy ở chỗ nào mà hoa dại lại mọc nhiều và phong phú như thế. Chẳng cần một bàn tay nào reo rắc nhưng chúng vẫn sinh sôi và ra hoa quanh năm. Mùa nào cũng có. Mình hay đi dạo trên con đường này vào những buổi chiều tà, những ngày không biết đi đâu, làm gì, những ngày trống rỗng, chẳng có gì, đến cả một chút cảm xúc cũng bỏ đi.
Những ngày như hôm nay vậy...
Không biết phải nói về ngày hôm nay như thế nào. Ngày hôm nay của mình cũng như hôm qua, hôm kia và những hôm trước đó. Buổi sáng thức dậy đi làm và trở về nhà với một tâm trạng trống rỗng. Không buồn, không vui. Không biết từ bao giờ cuộc sống của mình lại trở nên tẻ nhạt như thế. Nó không phải cuộc sống mà mình của nhiều năm về trước mong ước và luôn phấn đấu để đạt được.

Năm mười bảy tuổi, mình mơ ước mình đậu đại học, có một cuộc sống sinh viên nhiều kỉ niệm.
Năm mười tám tuổi, mình đậu đại học, đặt chân vào cánh cổng trường đại học mình mơ ước với những hoài bão lớn nao hơn tuổi mười. Về một anh người yêu, công việc làm thêm, học bổng và những mối quan hệ. Nhìn các bạn xung quanh mỗi ngày đều nỗ lực mình không dám để bản thân thả lỏng. Những va vấp tuổi đôi mươi dạy mình biết không phải lúc nào cho đi chân thành thì cũng nhận lại chân thành. Rồi cứ vậy từ bao giờ bản thân chọn cô đơn đồng hành trong suốt những ngày tháng trên giảng đường. Bốn năm đại học cứ thế trôi đi để đến cuối cùng mình quên mất mơ ước của năm mười bảy.
Hai mươi hai tuổi, mình xa Việt Nam đến một nơi mà người ta gọi là miền đất hứa để làm việc. Không phải một công việc gì cao sang nhàn hạ. Càng không phải công việc mà mình theo học suốt mấy năm trời ở đại học. Một công việc mà ai cũng có thể làm, không cần tấm bằng đại học, không trình độ tiếng anh cao siêu, không kinh nghiệm, không CV đẹp, không gì ngoài sức khoẻ. Ở tuổi này mình thấy những nếp nhăn trên chán ba, những sợi bạc trên tóc mẹ ngày một nhiều hơn và mình cần nhiều thứ để giúp gia đình. Vậy nên mình vẫn luôn nỗ lực dù nhiều lần muốn gục ngã.
Tuổi trẻ của mình là chuỗi ngày chỉ biết cố gắng và cố gắng. Có đôi lúc mình quên mất mục tiêu. Chênh vênh vô cùng trước cái tuổi hai mươi hai chưa có gì trong tay. Có lúc mình ngỡ mình đi lầm đường, mệt mỏi thật sự, muốn buông bỏ tất cả để chạy về nhà sà vào lòng ba mẹ, nô đùa với những đứa em. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là mình lại biết mình đang phấn đấu vì điều gì. Luôn có những bàn tay ấm sẵn sàng đỡ mình dậy nếu có vấp ngã nên mình chẳng ngại ngần gì nữa, cứ tiếp tục cố gắng thôi.
Cuộc sống xa nhà đối với bất kì một ai cũng là điều khó khăn. Nhất là ở một đất nước xa lạ, không bạn bè, bất đồng ngôn ngữ. Có những ngày nhớ nhà, nhớ quê da diết không biết phải làm thế nào chỉ biết lang thang hết ngõ nghách của con phố này để tìm một nơi giống quê. Như là một con ngốc vậy. Thỉnh thoảng chạy xe nghe loáng thoáng có người nói tiếng Việt là dừng ngay xe lại ngó nghiêng tìm kiếm, nếu phải người Việt thật thì lập tức trò chuyện làm quen rồi tỉ tê nhau nghe cuộc sống ở đây, nói nhiều lắm, cảm xúc ùa về một cách ồ ạt như là để nó chết đói lâu ngày... Cũng phải, đã lâu rồi mình có để bản thân thật sự sống với những cảm xúc của mình đâu... từ lâu lắm rồi, khi nào cũng không biết nữa.
.jpg)
Vài hôm trước mình đọc được đâu đó người ta đặt cho những người trẻ như mình hôm nay một cái tên: “Thế hệ không cảm xúc”. Mình buồn vì điều đó. Nó không đúng. Chỉ là cuộc sống này có quá nhiều mối nguy hại nên chúng mình - những đứa trẻ đang học làm người lớn - không dám để người khác thấy được cảm xúc thật của bản thân. Điều đó thật sự cần thiết trong một xã hội nhiều dối gian như bây giờ cậu nhỉ. Đâu phải ai cũng rộng lượng để hiểu cho cảm xúc của người khác.
Cậu thì sao? Có đang cố gắng vì điều gì không? Cậu, có từng lạc bước trước con đường mình chọn chưa? Vẫn ổn chứ? Dù thế nào cũng đừng để bị ốm cậu nhé, nếu mệt hãy nghỉ ngơi một chút đi... ngày mai chúng ta lại cố gắng...
© Yến Vũ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Để thanh xuân không hối tiếc, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ | Radio Tâm Sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.









