Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chữa lành trái tim nhau

2020-09-23 01:30

Tác giả: Yến Vũ


blogradio.vn - Có lẽ chúng ta là hai người thợ khéo tay, chúng ta đã làm rất tốt công việc của mình là đến và chữa lành trái tim cho nhau. Nhưng nỗi đau từ những cuộc tình trước để lại dường như khiến cả hai nghi ngại, và cho dù không nói nhưng cũng âm thầm đồng ý với nhau giữ cho nhau một ranh giới, để lỡ khi một trong hai rời khỏi, sẽ không đau như những lần chia tay trước.

***

Em soạn một dòng tin nhắn định gửi cho anh nhưng lại xóa. Ngả người về phía lan can, thở dài một cái. Đã ba ngày rồi em và anh không hỏi thăm nhau. Không phải quá bận rộn đến một tin nhắn cũng không gửi được. Lí do là gì có lẽ cả hai chúng ta đều hiểu. Chỉ là không ai chịu mở lời thừa nhận điều ấy.

Em không thể trách móc, giận hờn hay đòi hỏi quan tâm hơn từ anh. Và em nghĩ anh cũng suy nghĩ về em như vậy. Vì chúng ta đâu là gì. Một mối quan hệ mập mờ giữa yêu và bạn. Giữa việc lựa chọn nghe theo tiếng đập của trái tim còn chằng chéo những vết thương chưa lành. Và một lý trí đang thều thào mệt mỏi: Đừng dại khờ nữa, tổn thương nhiều rồi. Cả hai chúng ta đều tự vạch ra cho mình một đường kẻ an toàn, không ai dám bước qua. Ở cái ranh giới ấy có lẽ là trái tim sẽ bớt thương tổn hơn nếu lỡ có ai đó quay lưng rời đi.

Từng có một khoảng thời gian em không còn chút tự tin nào để bắt đầu một mối quan hệ mới. Vì những vết thương mà người cũ để lại làm em đau đớn đến quên mất bản thân đã từng là một cô gái mạnh mẽ thế nào. Lúc ấy em hỏi anh, rằng tình yêu thật sự là gì? Là một trái tim vỡ vụn, là lấy đi hết can đảm của một người, là cho nhau những dày vò trong tâm can, chẳng còn quan tâm gì ngoài nỗi đau ấy, đau đến quên cả cách mỉm cười với thực tại? Liệu có thể nào dành cho nhau một chút dịu dàng lần cuối, cứ im lặng bước ra khỏi đời nhau mà không để lại một vết thương nào được không? Em còn nhớ anh đã mỉm cười vỗ về em rằng: “Tình yêu chính là thế, rằng nếu một người nào đó bước ra khỏi đời em mà em không mảy may đau đớn thì đó không phải yêu. Những đau lòng mà em trải qua sau mỗi lần chia tay là minh chứng cho sự sâu đậm của mối tình ấy”. Khi nghe được những câu ấy từ anh em chắc rằng anh cũng từng yêu người cũ rất sâu đậm. Vì chẳng phải là hai chúng ta cũng đang đau đáu một nỗi đau không nói thành lời đó sao.

codon1

Chúng ta như hai kẻ xa lạ trong số rất nhiều người tham gia hành trình mang trái tim tổn thương của mình đi tìm người thợ khéo tay may vá những vết rách. Có lẽ chúng ta là hai người thợ khéo tay, chúng ta đã làm rất tốt công việc của mình là đến và chữa lành trái tim cho nhau. Nhưng nỗi đau từ những cuộc tình trước để lại dường như khiến cả hai nghi ngại, và cho dù không nói nhưng cũng âm thầm đồng ý với nhau giữ cho nhau một ranh giới, để lỡ khi một trong hai rời khỏi, sẽ không đau như những lần chia tay trước.

Em đã từng gọi tên nó là một mối quan hệ khôn ngoan. Cho đến một ngày, trái tim lại bắt đầu liều lĩnh đi qua giới hạn mà chúng ta đặt ra trước đó.

- Em hãy mở lòng với người yêu thương em đi

- Mở lòng với anh sao?

Anh im lặng và em chỉ nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia. Cuộc gọi lúc hai giờ sáng của hai kẻ đáng thương kết thúc trong sự im lặng và những tiếng thở dài trong lòng. Thật ra là cả hai đều thừa biết vẫn còn một khoảng cách vô hình nào đó ngăn chúng ta lại. Vì những vết thương sau vài ba cuộc tình đổ vỡ không còn đau đáu nhưng lại vô tình gây ám ảnh cho những lần yêu sau.

codon2

Có lần em hỏi anh còn tin vào tình yêu nữa không? Anh nói anh vẫn tin, chỉ là niềm tin ấy nó khác dần đi sau mỗi lần yêu. Anh là một người trưởng thành, sâu sắc nên em không hiểu được niềm tin khác dần sau mỗi lần yêu của anh nói là gì, đến tận bây giờ em vẫn không hiểu. Còn em, em chỉ thấy bản thân nghi ngờ đủ điều từ khi trái tim bắt đầu trở lên đồng điệu với anh. Nó không còn dễ dàng trao đi sự tin tưởng như những mối tình trước, và điều đầu tiên em cảm nhận được khi biết mình bắt đầu yêu anh không phải là sự vui mừng, không hồ hởi, không phấn khích mà là nỗi lo lắng bủa vây lấy trái tim nhỏ bé. Hoá ra, khi trái tim đi qua giông bão nó chẳng kiên cường và khôn ngoan thêm một xíu nào.

Nhiều lúc em có một suy nghĩ ngốc nghếch thế này: Nếu như hai chúng mình gặp nhau sớm hơn thì ranh giới ấy có tồn tại hay không? Có thể nào một trong hai sẽ mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình cho người kia biết mà không bị cản trở bất kỳ một cái ranh giới nào. Hay là mình sẽ lại tổn thương theo một cách khác, trái tim sẽ đau một nỗi đau khác. Dài hơn, âm ỉ hơn. Và rồi sẽ lại có một vạch kẻ khác với một người khác, đến sau những đổ vỡ của chúng ta?

© Yến Vũ - blogradio.vn

Xem thêm: Tình đầu một thời khắc cốt ghi tâm

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top