Phát thanh xúc cảm của bạn !

Không cần cố gắng để lãng quên

2018-01-04 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Em tự hỏi mình rằng phải chăng tình yêu của tuổi trưởng thành là thế? Là ngoài tình cảm trao nhau còn có những toan tính được mất, yêu người này hay người kia sẽ tốt hơn? Công việc, gia cảnh và tương lai của người này có phù hợp với mình? Ai sẽ là người mình chọn để nắm tay đến cuối? 

***

blog radio, Bên anh là bình yên nhưng bên em là giông bão

Nếu hỏi em thanh xuân là gì? Liệu em có được trả lời là hối tiếc không?

Ngày bên nhau, em từng cho anh nghe “Làm ơn” – Trần Trung Đức:

“Đừng rời xa tôi, vì tôi lỡ yêu người mất rồi, và con tim tôi từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời, biết mãi về sau sẽ chỉ yêu một người – một người thôi”.

Còn anh cho em nghe “Có lẽ em” – Bích Phương:

“Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không?

Con tim ơi trả lời đi ...

Hay em cứ trẻ con và giữ anh riêng mình”


Lời bài hát như đoán trước chuyện tình hai đứa, em chờ đợi một người, hi sinh vì một người để nhận về là nước mắt và những tổn thương.

Em luôn nghĩ anh sẽ yêu em và nắm tay em đến cuối, nên em chưa từng nghi ngờ hay hỏi anh. Em cứ ngu ngơ nghĩ, chúng ta từ lâu đã trở thành thói quen trong cuộc sống của nhau, em vẫn cứ là em còn tình yêu của anh thì vẫn thế. Nhưng em sai rồi, em vẫn ở đó, nhưng anh lại muốn rời đi, muốn từng bước của anh đều là rời xa em.

Em thảng thốt tự hỏi, anh có từng yêu em nhiều không? Và hiện tại anh có yêu chị nhiều không? Hay sau tất cả, anh ích kỷ chỉ yêu duy nhất bản thân mình? Tại sao không nghĩ đến sự cố gắng của cả hai trước khi lừa dối em? Tại sao không nghĩ cho em dù chỉ một chút, tại sao trong chuyện tình của mình, em rõ ràng là người đến trước, mà giờ đây bỗng đường hoàng thành kẻ thứ ba ngoài lề trong hạnh phúc của anh?

Hôm hai đứa ở cạnh nhau, anh hỏi: “Sao em chẳng nói yêu anh, toàn một mình anh phải nói.”

Em đã cười và nói vì em thương anh, em yêu anh nhiều hơn những gì em có thể nói, mà anh biết không, chữ “thương” dài và tha thiết hơn chữ “yêu” nhiều lắm, nguyện thương anh là nguyện trao cả trái tim, tương lai và định hướng cho anh, là tin tưởng vào tình yêu của anh tuyệt đối. Thế nhưng, chữ “thương” của em thì dài, mà chữ “yêu” của anh lại quá ngắn, nên sau cùng ai yêu nhiều hơn thì người ấy thiệt.

Em tự hỏi mình rằng phải chăng tình yêu của tuổi trưởng thành là thế? Là ngoài tình cảm trao nhau còn có những toan tính được mất, yêu người này hay người kia sẽ tốt hơn? Công việc, gia cảnh và tương lai của người này có phù hợp với mình? Ai sẽ là người mình chọn để nắm tay đến cuối?

Tình yêu em thì mãi vẫn trẻ con ngốc nghếch, yêu chỉ vì yêu. Là bàn tay nắm tay em đặt lên lồng ngực nghe từng nhịp thở, là bàn tay gỡ tóc rối cho em còn vương mùi khói thuốc, yêu thương thì vẫn gần mà kỉ niệm nghe lại quá xa.

Chỉ biết thanh xuân có anh, có những ngày nắm tay anh hay những ngày yêu xa hai đứa động viên nhau trải qua những năm tháng khó khăn nhất, nhưng lại không thể cùng anh đi tiếp hết con đường, có phải bởi vì anh không thấy được tương lai của mình khi bên em? Có phải cạnh em là giông bão?

blog radio, Bên anh là bình yên nhưng bên em là giông bão


Em nhớ anh rất hay nói với em những lời yêu mà em hay chê sến, còn bảo anh thích làm nũng với em. Em bất giác bật cười, vì hẳn lúc ấy chắc chắn tình yêu mà anh dành cho em là chân thật. Vì chỉ có thật lòng yêu, con người ta mới trở nên trẻ con như thế. Nhớ những ngày anh kể cho em nghe về mọi thứ, về một ngày của anh ra sao, và anh nhớ em như thế nào. Em bây giờ, thèm nghe một câu nói của anh cũng thật khó khăn. Em sợ những tiếng tút dài nơi đầu máy, sợ làm phiền anh, sợ làm chị buồn. Bao nhiêu tâm tư em ôm hết vào lòng, chẳng biết nói cùng ai. Người cùng em trò chuyện sớm tối, bây giờ đang an yên bên một hạnh phúc khác chẳng phải em.

Hà Nội hôm nay rất lạnh và có mưa phùn, những hạt mưa nhỏ xíu, mỏng tang chẳng đủ ướt tóc, chỉ khẽ đọng lại trên mi và phả hơi ẩm vào trong gió. Những ngày như thế này của cả những năm về trước, em đều mong có thể nắm chặt tay anh, hai đứa dắt díu nhau đi ăn trôi tàu ngày trở gió, hay mình cùng ngồi chờ chị bán hạt dẻ hì hụi nướng mớ hạt dẻ thơm lừng và nóng hổi. Hai đứa ngồi quây bên chiếc bếp củi nhỏ hồng than, anh hẳn sẽ xoa hai bàn tay nóng rực rồi áp vào má em để em bớt lạnh. Ước mong em vốn giản đơn như thế, chỉ mong những ngày đông ngọt có thể nắm tay anh yên bình mà bước qua.

Thực ra em nghĩ lãng quên thực sự là điều không cần cố gắng, mà có cố gắng cũng không được, vì có những người, có những chuyện đã in vào tiềm thức, trở thành một phần không thể thay thế được của mãi những năm tháng về sau.

© Loan Vy – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

back to top