Bình yên sau giông bão
2016-10-06 01:10
Tác giả:
Hạnh nằm trằn trọc, miên man mãi. Khẽ kéo chăn đắp lại cho bé Thỏ, cô lặng lẽ xuống giường. Lục đống ảnh cũ ít ỏi ra, cô vuốt ve từng tấm.
"Em nhớ anh lắm, Linh ơi!" Nhắm mắt, cô hít thật sâu, buông tiếng thở dài khe khẽ, cảm xúc dồn nén bấy lâu như bùng ra, nước mắt khẽ trào, lặng lẽ chảy dài trên má. Cuộc nói chuyện với mẹ vẫn luôn văng vẳng trong đầu, bóp nghẹt trái tim cô...
“Hạnh à, con nghe lời mẹ, chuyển về nhà bên ấy đi.”
“Mẹ! Sao tự nhiên mẹ lại nói vậy?”
“Là mẹ đã suy nghĩ bao lâu mới buông được quyết tâm đấy, con ạ. Mẹ già rồi, bây giờ chỉ thương con thôi. Mẹ không thể cứ ích kỉ cho riêng mình. Dù mẹ có muốn mấy thì mẹ cũng không đành lòng. Mẹ chỉ mong con có cuộc sống hạnh phúc. Con đưa Thỏ về bên nhà con sống, rồi tìm một người hiền lành, thương con, thương Thỏ ....” Nói đến đây, bà bật khóc.
“Mẹ…”
“Con cứ nghe mẹ nói. Ai chẳng muốn gần con, gần cháu. Nhưng mẹ không muốn con vướng bận nữa, con cũng phải có trách nhiệm với bản thân con. Con còn trẻ, tương lai còn dài, con hãy bước sang một trang mới của cuộc đời, mẹ không trách con. Là thằng Linh bạc mệnh.”
Bà nghẹn ngào:
"Rồi thỉnh thoảng con đưa Thỏ về thăm mẹ, là mẹ mãn nguyện rồi. Nếu như, nếu như con sợ lời dị nghị, mẹ nhận con làm con nuôi. Mẹ không có phúc làm mẹ chồng con, thì để mẹ làm mẹ nuôi của con vậy, cũng tiện cho việc con đưa cháu về thăm mẹ.”
Nghe mẹ chồng nói cậy, Hạnh chỉ biết ôm bà, hai mẹ con cùng khóc. Cô về làm dâu nhà mẹ mới được hơn 2 năm, tưởng chừng cuộc sống sẽ viên mãn ngọt ngào, không ngờ một tai nạn đã cướp mất anh. Đúng là chẳng ai nói trước được điều gì, có những lúc tưởng hạnh phúc nắm chắc trong tay nhưng lại dễ dàng vụt mất. Nỗi đau đớn mà Hạnh phải chịu đựng không thể nói thành lời. Cô như chết lặng không tin vào tai mình. Một người vẫn sớm chiều bên nhau, bỗng bất ngờ ra đi mãi mãi. Anh là đứa con duy nhất trong nhà, nên ngày anh mất, vì quá sốc, người mẹ già không đủ sức chịu đựng, bà phải nhập viện vì đột quỵ. Một mình cô, dù đau đớn bàng hoàng nhưng cũng chỉ biết gồng mình lên, chạy giữa hai chiều chăm sóc mẹ chồng và lo chu toàn mọi việc của anh. Ngày đón mẹ chồng từ viện về, khi gánh nặng được buông xuống, cũng là ngày cô phải nằm xe cấp cứu vì suy nhược cơ thể.
"Mẹ muốn con về ở cùng với mẹ, mẹ nói với con để xem ý con thế nào, rồi lựa lời nói với mẹ chồng con."
Sau hai tuần cô nằm viện, trong lúc thu xếp đồ đạc ra viện, mẹ cô nói với cô.
“Mẹ! Sao tự dưng mẹ lại nói vậy? Con đã đi lấy chồng, về nhà mình cũng không hay, còn anh chị nữa, mà mẹ chồng con bên này, cũng cần người chăm sóc. Mẹ chồng con chỉ có mình anh Linh.” Hạnh ngừng tay, quay ra thắc mắc.
“Mẹ biết, nhưng con cũng phải tính chuyện cho sau này nữa, ở bên ấy không tiện, rồi sau này…” Mẹ cô ngập ngừng.
“Sau này sao hả mẹ?”
“Mẹ biết giờ nói ra không đúng, thằng Linh mới mất, nhưng con còn trẻ, cũng phải tìm người nương tựa cho mình…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con còn bé Thỏ nữa.”
“Rồi Thỏ cũng cần một người bố. Đứa trẻ nào cũng đều cần có bố và mẹ. Một ngày Thỏ cũng lớn lên, con bé cũng có gia đình riêng của mình. Làm mẹ đơn thân vất vả lắm. Con ơi, con phải thương lấy thân con.” Mẹ cô lau nước mắt.
“Mẹ, mẹ đừng nói thế.”
Hạnh ôm lấy mẹ, khóc nấc lên:
“Con hứa với mẹ, nếu duyên phận đến, nếu có người chấp nhận con, chấp nhận Thỏ, con sẽ suy nghĩ, nhưng bảo con về nhà mình bây giờ, con không đành lòng. Còn mẹ chồng thì biết thế nào?”
“Âu cũng là cái nợ của con với nhà bên ấy.” Mẹ cô buông giọng thở dài.
Sau lần ấy, cũng mấy lần mẹ cô đề cập tới vấn đề này, nhưng cô đều khéo lảng tránh. Và mỗi lần bên nhà có việc, người thân trong nhà lại càng tích cực mai mối. Chính vì vậy, cô sợ về nhà nhiều hơn, khi bên nhà có công việc, cô cũng qua sớm rồi về. Hạnh biết, cũng là do mọi người thương cô nên mới mong muốn cô tìm một chỗ dựa cho mình và con gái. Có một người yêu thương, luôn sát cánh bên mình đi qua những sóng gió cuộc đời là mong ước của bất cứ ai, cô cũng vậy. Thế nhưng, đâu phải mọi chuyện lúc nào cũng như mình mong muốn. Ít nhất bây giờ, cô bình yên và hài lòng với cuộc sống đang có nhưng hình như không ai nghĩ thế. Ngay đến mẹ chồng cô, cũng không phải lần đầu tiên bà đề cập tới chuyện này. Mẹ chồng thương hai mẹ con Hạnh lắm. Với bà, bây giờ Thỏ là tất cả tình yêu và hi vọng, là điểm dựa tinh thần cho cuộc sống tuổi già. Bà quý cháu nội, lúc nào cũng cưng chiều cháu. Nhưng cũng đã bao nhiêu lần bà nói Hạnh nên tính chuyện tương lai, bà không muốn ràng buộc con dâu, đừng để bà làm gánh nặng, cản trở hạnh phúc của mình nhưng Hạnh cứ làm ngơ, cứ coi như không hiểu ý bà. Cô cố gắng làm tròn trách nhiệm của người con dâu và một phần, cũng là vì cô còn thương anh. Mỗi lần nhìn khuôn mặt của mẹ chồng, Hạnh lại rơi nước mắt. Nhìn tóc mẹ bạc thêm, cô chẳng biết nói gì lại càng không đành lòng.
Không phải cô chưa từng cảm thấy cô đơn, đã có lúc, Hạnh cảm tưởng như không thể sống nổi khi niềm thương, nỗi nhớ cứ lại trỗi dậy trong lòng, đêm nằm thao thức nghĩ về cuộc sống không anh phía trước, cô càng thấy chơi vơi, rồi không biết đời mình sẽ trôi dạt về đâu. Những đêm đen một mình trong bóng tối, cô càng thấy cô quạnh, đặc biệt là lúc con ốm giữa đêm, khi Thỏ quấy và khóc, cô ôm con dỗ dành mà nước mắt tuôn rơi, một tay vỗ về con, một tay cô che miệng khóc vì sợ người mẹ già phòng bên nghe được. Những lúc ấy, nỗi cô đơn càng dội về, càng nhức nhối. Có những lần, khi nghe con gái bi bô kể chuyện, cô cũng bật khóc, vì thương mình, và thương con...
Phải mất gần một năm sau ngày anh mất, cô mới bắt đầu lấy lại được sự thăng bằng để chú tâm vào chăm con gái ngày một lớn hơn của mình. Nỗi cô đơn cũng không còn đáng sợ như ngày đầu anh mới ra đi. Trải qua tận cùng nỗi đau, cô học dần cách buông bỏ và chấp nhận. Nếu không thể cho con gái một gia đình đầy đủ thì cô lựa chọn cho con một cuộc sống tốt nhất có thể. Nhìn con gái ngày một lớn lên, nghe con líu lo kể chuyện mỗi tối, cô thấy lòng mình bình yên đến lạ. Bên cạnh cô còn bao người thương yêu, còn những mối quan tâm cô dành cho Thỏ, cho hai bên nội ngoại, cho công việc. Cô nợ những cái cằn nhằn của mẹ chồng mỗi tối vì về muộn, cô nợ những lời trách nhẹ nhàng sao cả tuần nay không đưa cháu qua bà ngoại… Những điều giản dị ấy đã vực cô dậy từ những đớn đau tưởng chừng không thể vượt qua được. Cuộc sống vẫn luôn dành tặng những điều bình dị, những hạnh phúc nhỏ nhoi như thế cho cô, tình yêu nơi gia đình càng giúp cô trở nên độc lập, kiên cường. Mỗi ngày trôi qua như thế, hạnh phúc thật nhiều trong gia đình nhỏ của cô.
Hiện tại, cô có hai người mẹ để yêu, có bé Thỏ, và có cuộc sống của chính mình, có thể đôi lúc cô vẫn buồn khi những dịp lễ Tết vắng anh, hay giữa đêm đen mưa gió mà trong nhà thiếu vắng một người đàn ông. Một cuộc hôn nhân mới, nắm tay một người mới, chưa phải là cô chưa từng nghĩ tới, nhưng cô chưa sẵn sàng, khi Linh vẫn còn hiện hữu trong cuộc sống của cô. Bây giờ, cô bình yên với cuộc sống hiện tại, với mái ấm nhỏ sau khi qua giông bão. Nếu một ngày, có một người nguyện đi cùng cô trên con đường còn lại, tôn trọng, yêu thương và sẵn sàng chia sẻ cuộc sống với cô, cô sẽ mở lòng, cho mình, cho con gái một cơ hội. Nhưng đó chưa phải bây giờ, vì hạnh phúc cần yêu thương thật sự đưa đường. Hạnh khẽ mỉm cười. Ngày mai cô sẽ nói cho mẹ hiểu để bà yên lòng. Hạnh phúc tưởng chừng lạc lối khi nỗi đau ập xuống gia đình bé nhỏ của cô, nhưng bây giờ nụ cười đã ngập tràn mỗi tối, và cô bình yên bên những người thân yêu sau sóng gió đến với gia đình mình.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu