Giông bão qua rồi mình cùng nhau đón bình yên
2017-12-26 01:30
Tác giả:
Hai mươi hai tuổi, một kẻ từng trải qua vài lần đổ vỡ của ái tình, một kẻ vốn chẳng còn tin vào hai chữ “chân ái” nữa, ấy vậy mà lại bị rung động bởi một người xa lạ quen biết qua mạng.
Những ngày ấy, tớ với cậu thường xuyên liên lạc với nhau, những buổi tối muộn chúng ta vẫn cứ chuyện trò, mặc cho lời tạm biệt được nói cách đó đã rất lâu. Nhưng chẳng hiểu sao cả hai vẫn cứ dùng dằng mãi chẳng ai chịu kết thúc cuộc trò chuyện ấy.
Đã rất nhiều lúc, tớ tự vấn bản thân mình thậm chí tự thôi miên chính mình bằng câu niệm chú “Chắc có lẽ bản thân cô đơn quá lâu nên đâm ra có cảm giác gần gũi với người quan tâm mình”. Nhưng dù cố thôi miên như thế nào đi chăng nữa, thì những suy nghĩ của tớ về cậu ngày càng nhiều, bóng hình cậu xuất hiện trong tâm tưởng tớ ngày càng đậm đặc hơn. Thậm chí tớ đã có sự nhung nhớ về cậu – kẻ xa lạ chưa hề gặp mặt suốt những ngày tháng trò chuyện ấy.
Cậu có còn nhớ lần gặp đầu tiên sau gần nửa năm trò chuyện của chúng ta không? Đó là lần cậu vượt hơn 400 km tìm đến thành phố nơi tớ đang ẩn mình. Ấn tượng cậu để lại trong tớ lúc bấy giờ đó là một chàng trai ít nói, nhưng dung chứa một sự ấm áp rất đặc biệt. Và đặc biệt nụ cười của cậu... rất rất ngốc.
Ngày cậu ra về, cũng là ngày tớ nhận ra trái tim mình đã đập lỗi nhịp vì cậu. Nhưng những nỗi đau của sự vỡ tan vẫn chưa lành, những hồi ức cũ tớ vẫn chưa thể gói ghém ném vào một góc cũ kỹ nào đó được, thì thử hỏi làm sao tớ có thể chấp nhận cậu? Làm sao tớ có thể an nhiên nắm tay cậu bước qua những giông tố của cuộc đời? Làm sao có thể cùng cậu đón những bình yên?
Ngày cậu tỏ tình với tớ, cũng là lúc người cũ quay lại để níu kéo đoạn tình duyên mà người ta đã cố tình cắt đứt. Ngoài trời mưa tuôn không dứt. Thành phố bị màn đêm bủa vây, những hạt mưa hệt như những con thiêu thân lao vào cửa kính rồi vỡ tan tành hệt như tình yêu của tớ trước đó. Những ánh đèn phố thị len lỏi loe lói giữa màn mưa trắng xóa. Chẳng hiểu vì sao lúc đấy tớ lại từ chối hết cả hai người.
Nhưng ở đời, không có gì là mãi mãi. Lúc tớ đã quen với sự hiện diện của cậu thì cũng là lúc cậu đột ngột biến mất khỏi cuộc đời tớ mà không một lời từ biệt. Giá mà cậu biết được lúc đó, tim tớ đã đau như thế nào? Cũng chính từ cái giây phút ấy tớ mới nhận ra, tớ yêu cậu nhiều đến mức nào. Nhưng đến khi tớ nhận ra điều ấy thì cậu đã chẳng còn yên vị nơi đó để đợi tớ nữa rồi.
Tớ lại trở về là mình của trước đây, không yêu, không hờn, không giận, không oán. Ngày ngày vẫn đến cơ quan tất bật với công việc, tối đến lại trở về nhà, nấu một vài món ăn, tự pha cho mình một ấm trà nóng rồi ngồi ngắm thành phố qua ô cửa kính. Lâu lâu, lòng lại lăn tăn sóng khi bất giác tớ lại nghĩ một chút về cậu, ừ thì chỉ một chút thôi. Nhưng tớ không khóc mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Quá khứ đã qua, hà cớ gì cứ mãi đeo bám cho nặng lòng.
Ông trời luôn biết trêu ngươi người khác, lúc tớ đã quên được cậu đã quen với việc cậu không còn xuất hiện trong cuộc sống tớ, thì cậu quay trở lại. Cậu tìm đến căn nhà trọ. Cậu vẫn cứ đứng đấy, nhìn tớ mỉm cười như một tên ngốc hệt như hôm đầu chúng ta gặp gỡ. Tớ chỉ biết bất động đứng đấy mà nhìn cậu. Tự dưng tớ thấy mắt mình nhòe đi, khuôn mặt cậu chẳng còn rõ nét. Chả hiểu những giọt nước mắt hư hỏng đã trào từ lúc nào. Và chẳng hiểu tớ khóc vì điều gì nữa.
Cậu chuyển hẳn công việc vào thành phố nơi tớ sống. Cậu vẫn cứ ôn nhu dịu dàng như trước, vẫn tỉ mỉ và chu đáo săn sóc tớ. Còn tớ cũng chẳng cần phải trốn chạy cậu nữa. Cả hai không nói quá nhiều về những dự định, những điều xa vời của tương lai. Bởi cả hai đều nhận ra rằng, chỉ cần bên nhau thật bình yên, thì tự khắc đó đã là tương lai rồi. Và hạnh phúc chẳng ở đâu xa xôi, nó ở ngay chính những điều bình dị xung quanh mỗi chúng ta, chỉ có điều chúng ta có bằng lòng đón lấy hạnh phúc ấy hay không mà thôi.
Giông bão đã đi qua, cùng tớ về nhà đón bình yên cậu nhé! Có được không?
© Lạc Vỹ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời