Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giông bão qua rồi mình cùng nhau đón bình yên

2017-12-26 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Lúc tớ đã quen với sự hiện diện của cậu thì cũng là lúc cậu đột ngột biến mất khỏi cuộc đời tớ mà không một lời từ biệt. Giá mà cậu biết được lúc đó, tim tớ đã đau như thế nào? Cũng chính từ cái giây phút ấy tớ mới nhận ra, tớ yêu cậu nhiều đến mức nào. Nhưng đến khi tớ nhận ra điều ấy thì cậu đã chẳng còn yên vị nơi đó để đợi tớ nữa rồi.

***


Bản thân luôn tâm niệm một điều rằng, tất thảy những ai trên thế gian này một khi đã được gắn với sợi dây mang tên “duyên phận” thì dù có thế nào họ cũng sẽ tìm được về bên nhau. Giống như tớ với cậu, phải không?

Hai mươi hai tuổi, một kẻ từng trải qua vài lần đổ vỡ của ái tình, một kẻ vốn chẳng còn tin vào hai chữ “chân ái” nữa, ấy vậy mà lại bị rung động bởi một người xa lạ quen biết qua mạng.

Những ngày ấy, tớ với cậu thường xuyên liên lạc với nhau, những buổi tối muộn chúng ta vẫn cứ chuyện trò, mặc cho lời tạm biệt được nói cách đó đã rất lâu. Nhưng chẳng hiểu sao cả hai vẫn cứ dùng dằng mãi chẳng ai chịu kết thúc cuộc trò chuyện ấy.

Đã rất nhiều lúc, tớ tự vấn bản thân mình thậm chí tự thôi miên chính mình bằng câu niệm chú “Chắc có lẽ bản thân cô đơn quá lâu nên đâm ra có cảm giác gần gũi với người quan tâm mình”. Nhưng dù cố thôi miên như thế nào đi chăng nữa, thì những suy nghĩ của tớ về cậu ngày càng nhiều, bóng hình cậu xuất hiện trong tâm tưởng tớ ngày càng đậm đặc hơn. Thậm chí tớ đã có sự nhung nhớ về cậu – kẻ xa lạ chưa hề gặp mặt suốt những ngày tháng trò chuyện ấy.

Cậu có còn nhớ lần gặp đầu tiên sau gần nửa năm trò chuyện của chúng ta không? Đó là lần cậu vượt hơn 400 km tìm đến thành phố nơi tớ đang ẩn mình. Ấn tượng cậu để lại trong tớ lúc bấy giờ đó là một chàng trai ít nói, nhưng dung chứa một sự ấm áp rất đặc biệt. Và đặc biệt nụ cười của cậu... rất rất ngốc.

Ngày cậu ra về, cũng là ngày tớ nhận ra trái tim mình đã đập lỗi nhịp vì cậu. Nhưng những nỗi đau của sự vỡ tan vẫn chưa lành, những hồi ức cũ tớ vẫn chưa thể gói ghém ném vào một góc cũ kỹ nào đó được, thì thử hỏi làm sao tớ có thể chấp nhận cậu? Làm sao tớ có thể an nhiên nắm tay cậu bước qua những giông tố của cuộc đời? Làm sao có thể cùng cậu đón những bình yên?


Ngày cậu tỏ tình với tớ, cũng là lúc người cũ quay lại để níu kéo đoạn tình duyên mà người ta đã cố tình cắt đứt. Ngoài trời mưa tuôn không dứt. Thành phố bị màn đêm bủa vây, những hạt mưa hệt như những con thiêu thân lao vào cửa kính rồi vỡ tan tành hệt như tình yêu của tớ trước đó. Những ánh đèn phố thị len lỏi loe lói giữa màn mưa trắng xóa. Chẳng hiểu vì sao lúc đấy tớ lại từ chối hết cả hai người.

Nhưng ở đời, không có gì là mãi mãi. Lúc tớ đã quen với sự hiện diện của cậu thì cũng là lúc cậu đột ngột biến mất khỏi cuộc đời tớ mà không một lời từ biệt. Giá mà cậu biết được lúc đó, tim tớ đã đau như thế nào? Cũng chính từ cái giây phút ấy tớ mới nhận ra, tớ yêu cậu nhiều đến mức nào. Nhưng đến khi tớ nhận ra điều ấy thì cậu đã chẳng còn yên vị nơi đó để đợi tớ nữa rồi.

Tớ lại trở về là mình của trước đây, không yêu, không hờn, không giận, không oán. Ngày ngày vẫn đến cơ quan tất bật với công việc, tối đến lại trở về nhà, nấu một vài món ăn, tự pha cho mình một ấm trà nóng rồi ngồi ngắm thành phố qua ô cửa kính. Lâu lâu, lòng lại lăn tăn sóng khi bất giác tớ lại nghĩ một chút về cậu, ừ thì chỉ một chút thôi. Nhưng tớ không khóc mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Quá khứ đã qua, hà cớ gì cứ mãi đeo bám cho nặng lòng.

Ông trời luôn biết trêu ngươi người khác, lúc tớ đã quên được cậu đã quen với việc cậu không còn xuất hiện trong cuộc sống tớ, thì cậu quay trở lại. Cậu tìm đến căn nhà trọ. Cậu vẫn cứ đứng đấy, nhìn tớ mỉm cười như một tên ngốc hệt như hôm đầu chúng ta gặp gỡ. Tớ chỉ biết bất động đứng đấy mà nhìn cậu. Tự dưng tớ thấy mắt mình nhòe đi, khuôn mặt cậu chẳng còn rõ nét. Chả hiểu những giọt nước mắt hư hỏng đã trào từ lúc nào. Và chẳng hiểu tớ khóc vì điều gì nữa.

Cậu chuyển hẳn công việc vào thành phố nơi tớ sống. Cậu vẫn cứ ôn nhu dịu dàng như trước, vẫn tỉ mỉ và chu đáo săn sóc tớ. Còn tớ cũng chẳng cần phải trốn chạy cậu nữa. Cả hai không nói quá nhiều về những dự định, những điều xa vời của tương lai. Bởi cả hai đều nhận ra rằng, chỉ cần bên nhau thật bình yên, thì tự khắc đó đã là tương lai rồi. Và hạnh phúc chẳng ở đâu xa xôi, nó ở ngay chính những điều bình dị xung quanh mỗi chúng ta, chỉ có điều chúng ta có bằng lòng đón lấy hạnh phúc ấy hay không mà thôi.

Giông bão đã đi qua, cùng tớ về nhà đón bình yên cậu nhé! Có được không?

© Lạc Vỹ - blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top