Bức tranh bình yên
2017-12-13 01:25
Tác giả:
Cô khẽ gọi anh trong những giấc mơ vụn vỡ, khẽ gọi anh khi chợt nỗi nhớ dâng lên thành hai hàng nước mắt, từng giọt lăn dài xuống gò má, tất cả đều lặng lẽ trong đêm... Cô đã từng gọi anh như vậy, những ngày không anh... Vậy mà giờ đây, họ lại cùng nhau bước trên con đường nhỏ, đôi mắt gặp nhau tại đường chân trời xa xăm. Cuộc đời thật lạ phải không?
- Anh có còn nhớ Sài Gòn năm đó?
Đó là những gì cô hỏi anh, và anh chẳng ngần ngại kể cho cô nghe câu chuyện của họ.
Câu chuyện bắt đầu vào những ngày Sài Gòn tập tành "thả gió đi hoang, thả mưa về đất". Đó là cách mà một nhà văn như cô miêu tả thành phố rộng lớn này khi nó bước vào những ngày mưa. Cô đã từng ghét mưa cho đến khi đặt chân đến thành phố này. Cô đặt cho nó cái tên là thành phố của nắng vì một lẽ ở đây chẳng có lắm những cơn mưa. Nhưng ngày hôm đó, trời lại đổ mưa khiến cô hụt hẫng hẳn, đối với cô mưa không lãng mạn như trong mấy cuốn tiểu thuyết văn học mà cô đọc qua, mưa chỉ đơn giản là mưa thôi. Mưa đi cùng ngập lụt và tắc đường, và vì vậy, cô không còn cách nào khác ngoài nán lại một tiệm cà phê nhỏ.
Người ta nói nhà văn là những người rất lãng mạn, nhưng cô là một kiểu nhà văn rất khác, cô thực tế, với văn phong tả thực. Quán cà phê nhỏ mà cô nán lại, dưới ngòi bút của cô là một nơi ấm cúng, mang đậm chất cổ điển với bức tường đã được một họa sĩ vẽ những đường nét mềm mại. Cô lặng lẽ chọn một chỗ ngồi trong góc với chiếc bàn gỗ nhỏ, cùng với một lọ hoa mimosa đặt ở giữa. Trong những ngày mưa, có lẽ điều tuyệt nhất là nhâm nhi một tách trà táo.
Anh là chủ quán, cũng đồng thời là người duy nhất ở quán khi cô đến và là người phục vụ cho cô. Nhưng không như bao chủ quán khác mà cô từng gặp, anh trong mắt cô là một kẻ phóng túng, bất cần, anh phục vụ trong trang phục vẽ, lấm lem những vệt màu còn vương lại, đầu tóc rối, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi có lẽ nhiều đêm rồi anh chưa ngủ, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét tinh anh, rất hiền, và như đang cười.
Trời vẫn mưa, ngồi ở một góc quán, cô quan sát anh cặm cụi với bức tranh của mình. Những hình vẽ đẹp, và cô yêu nó. Cô yêu cả cái đẹp của bức tranh lẫn tâm hồn người họa sĩ đang cắm cúi vẽ, vì vậy chẳng có gì lạ khi mọi thời gian rảnh cô đều đến đây. Cô thích những bức tranh anh vẽ, và quan trọng hơn là cô rất thích anh.
Cuộc tình của họ bắt đầu trong những ngày mưa, bắt đầu một cách thật bình yên khi một ngày anh hỏi cô về bức tranh anh vẽ, anh muốn biết cô nhìn thấy gì trong bức tranh đó. Và khi cô bắt đầu miêu tả về bức tranh anh vẽ, đôi mắt anh dõi theo cô mang theo những dịu dàng khiến cô lúng túng. Đôi lúc cô vội vàng quay đi, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa của quán cà phê rồi trả lời anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì cô sợ mình sẽ uống nhầm ánh mắt quá đỗi dịu dàng, ấm áp ấy mà si mê .
Nhưng cuộc tình ấy dừng lại khi những cơn mưa tạnh. Anh đã giao quán cho một người quản lí và lên đường đi tìm những ý tưởng mới. Cô chẳng biết anh đi bao lâu. Họ không có bất cứ thông tin gì về nhau, tất cả những gì cô biết về anh chỉ là anh là họa sĩ và chủ quán cà phê, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến cô nhớ anh nhiều, nhiều như những hạt mưa Sài Gòn những ngày họ bên nhau. Anh là niềm đam mê của cô, là ý tưởng của cô, là một kiệt tác trong tác phẩm mà cô định viết, là thế giới cô mong muốn tạo ra, nhưng giờ đây cô đã không còn có thể gặp anh nữa. Chưa từng có điểm bắt đầu nhưng tình cảm đó đã luôn tồn tại, được nuôi dưỡng trong những ngày họ bên nhau, những ngày mưa vì thế cô chưa một lần có thể quên anh.
Cô không biết trên những nẻo đường, có một người cũng đang nhớ đến cô. Anh tạo ra thế giới của anh bằng những bức tranh, còn cô, cô tạo ra thế giới của mình bằng những con chữ. Hai kẻ không giống nhau nhưng lại vô tình tạo ra những thứ giống nhau. Cô và anh, là hai đường thẳng song song hay trùng nhau đây?
Câu trả lời lại đến vào một ngày mưa. Đó là một ngày mưa của Sài Gòn bốn năm sau, những tình cảm sâu thẳm trong tim cô chợt nhói lên không ngừng, cô lại nhớ về anh, về những kỷ niệm vào những ngày mưa.
Anh trở về sau những năm tháng kiếm tìm ước mơ đến mệt mỏi, nhưng tất cả những gì anh tìm được dường như chẳng phải điều anh mong muốn. Ước mơ của anh đó là vẽ nên những kiệt tác, nhưng sau ngần ấy năm rong ruổi, thứ duy nhất khiến anh nhớ đến là cô, là quán cà phê nhỏ của anh, nơi hai người gặp, và anh quyết định trở về nơi đó lần nữa.
- Và khi anh trở về, anh đã gặp em, nụ cười của em, nó vẫn đẹp như lúc ban đầu. Anh lại bắt đầu vẽ, ở bên em, anh đã tìm ra ước mơ của mình. Có lẽ được vẽ người mà anh yêu quý nhất, chính là ước mơ của anh.
Cô nhìn anh ngập ngừng:
- Và được viết về người em yêu quý nhất chính là ước mơ của em. Ngày hôm đó chúng ta lại gặp nhau, dù lúc đó anh không nói, em cũng không nói nhưng chúng ta đều cảm nhận được tình cảm của đối phương. Em đã chạy đến bên anh và ôm anh thật chặt vì bấy lâu nay em vẫn sợ khi ta gặp lại, anh sẽ lại một lần nữa biến mất.
Anh nắm lấy tay cô thật chặt, nụ cười của họ ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê lúc xế chiều.
Cuộc tình của họ, không có mở đầu, chẳng có kết thúc, họ yêu nhau, chia xa, và trở lại bên nhau một cách bình yên. Và bức tranh anh vẽ cũng bình yên đến lạ, đơn giản là người con gái anh yêu và nụ cười của cô ấy.
© Nắng Ngày Hạ - blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu