Phát thanh xúc cảm của bạn !

Năm đó tôi thật sự thích cậu rất nhiều

2018-08-15 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Chúng ta đều lướt qua nhau một cách nuối tiếc, chúng ta cùng thích nhau nhưng lại sai thời điểm, chúng ta có tất cả lại thiếu đối phương. Năm đó tôi thật sự thích cậu rất nhiều, nhưng có lẽ không mãnh liệt đến mức dốc hết can đảm nói ra.

***


Tình cảm của lứa tuổi học trò là thứ tình cảm mong manh mà mãnh liệt nhất, giống như mùa hoa phượng nở, rực rỡ một mùa rồi nhanh chóng lụi tàn. Một số cánh hoa được nâng niu chiều chuộng thành cánh bướm còn lưu luyến trong tập, ngang nhiên trải qua khoảng thời gian nông nổi, từng ngày khô đọng cho đến lúc trưởng thành, số còn lại, thật sự đã bị lãng quên dưới góc sân, mãi mãi hóa tro bụi.

Tôi đã thầm ấn tượng với một người con trai, thật tệ là khối 12, và tệ hơn là cậu ấy lại chẳng biết đến sự tồn tại của tôi. Sự mạnh mẽ, tường thành vững chắc của lòng tự tôn được gầy dựng bao năm, mấy ai cho phép bản thân phá vỡ để bày tỏ. Và như vậy, người ta chỉ cho phép chính mình ngước nhìn tình cảm ấy hoặc lén, hoặc phải dứt khoát từ bỏ, tôi chọn phương án 2 nhưng định mệnh lại không cho phép, mọi thứ ép buộc tôi phải “ngắm nhìn trước mặt”, cậu ấy như vô tình lúc nào cũng xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi còn nhớ, hôm ấy là hội trại của trường, buổi tối, càng làm không khí thêm náo nhiệt, ai nấy đều chăm chú vào nơi phát ra lửa, mc phấn khích lôi kéo sự điên cuồng, bản thân tôi thấy vui nhưng vẫn còn e ngại, đầu óc choáng ngợp bởi âm thanh lớn, ánh sáng lóe đỏ và hơn hết là xung quanh mọi người đều sung tới vậy, phiêu theo đến độ nếu trời có sập xuống thì có lẽ chỉ có bản thân tôi là nhận thức được, tôi thầm nghĩ vậy. Cố nhích người, lách nhẹ để nhường chỗ cho “dân chơi”, tôi bắt gặp cậu, góc mặt nghiên ưa nhìn. giữa rừng người ồn ào nhảy nhót, có một người lặng lẽ, hình ảnh êm đềm như cách li với xung quanh.



Cậu mặc áo sơ mi, quần jean, đội mũ lưỡi trai, tất cả đều đen nhưng tiệt nhiên lại chẳng bị nhấn chìm bởi không khí đa sắc hay màn đêm bị xé toạc âm thanh, không có nổi một ngôi sao. Điều đặc biệt khiến tôi không khỏi dõi theo cậu là chiếc máy ảnh trên tay, nó được mân mê ghi lại từng khoảnh khắc này, và thật trùng hợp từng hình ảnh ấy cũng đúng lúc nằm vỏn vẹn trong kí ức tôi, chỉ là tôi không biết hoặc vô ý đẩy chúng ra.

Nhưng dường như im lặng quá lâu, khi chạm mặt lại khiến nó tuôn về trong vô thức. Dần dần, chúng ta lại gặp nhau nhiều hơn, chỉ có mình tôi biết, trên trang cá nhân, ô tìm kiếm, thật trùng hợp tên cậu luôn hiện hữu ở đó, mỗi ngày. Từ thư viện cho tới hội trường, rõ ràng là xa dãy lớp 10 học, nhưng sao tôi vẫn cứ đi dạo qua đó, thật tình chỉ là tình cờ, tình cờ tôi muốn đến. Tôi không thích cậu đến vậy đâu, chỉ là đôi lúc buồn chán, muốn tìm tòi tin tức người lạ thôi!

Ngày tổng kết năm học, sau khi chào hỏi tạm biệt bạn bè, bản thân lại đi tìm một góc để ngắm nhìn những chuyện tình sướt mướt, tôi không hiểu từ lúc nào đã trở thành một thói quen thú vị của mình, xem rồi cười, nhưng hôm ấy, nụ cười nhẹ bỗng nhạt dần, năm sau tôi sẽ lên lớp 11 và cậu có lẽ sẽ vào đại học hay sẽ theo đuổi ước mơ nhiếp ảnh của mình chăng? Vậy mà tôi vẫn chưa sẵn sàng để thổ lộ hay thậm chí là lãng quên.



Vẫn cứ mặc định rằng: “Tình cảm thanh xuân chỉ như cơn gió thoảng, sẽ nhanh chóng lướt qua.” Nhưng tôi đâu biết rằng, khi qua rồi sẽ không còn dễ chịu nữa mà thay vào đó bứt rứt đến dường nào, cảm giác sẽ chẳng còn như cảm nhận lúc đầu. Những tháng hè năm đó, lâu hơn tôi tưởng, không ngừng đi chơi, không ngừng hưởng thụ, lại chẳng thể lấp đầy một sự thiếu sót đơn giản đó. Tôi không nhớ cậu đến vậy đâu, chỉ là đôi lúc rảnh rỗi lại nghĩ về, không kìm được mà lục lọi tìm kiếm.

Chúng ta đều lướt qua nhau một cách nuối tiếc, chúng ta cùng thích nhau nhưng lại sai thời điểm, chúng ta có tất cả lại thiếu đối phương.

Năm đó tôi thật sự thích cậu rất nhiều, nhưng có lẽ không mãnh liệt đến mức dốc hết can đảm nói ra.

© Thanh Ren – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top