Nếu biết lý do thích cậu tôi sẽ tìm cho mình cách để quên cậu
2018-03-11 01:30
Tác giả:

Khoảng trời cậu thích nhất là ở đâu? Còn khoảng trời của tôi là nơi có giọt nắng dìu dịu, có gió lay nhẹ nhàng, có chiếc lá phai vào cuối đông, có mùi lạnh reo rắc vào tận sâu tâm can của hạt mưa đầu mùa… Nơi ấy còn in dấu chân của người tôi thương, còn mang hình bóng mà kiếm tìm hoài tôi cũng không thể thấy. Chiều hôm nay cũng giống như buổi chiều hôm ấy, khi màu nắng tan dần vào trong bóng tối, cảnh vật đắm chìm vào một khoảng lặng, chỉ một điều là lòng tôi có chút gợn… Có lẽ vì ánh mặt trời còn vương lại quá chói chang khiến tôi không thể nhìn thẳng, giống như đáy mắt của cậu. Định luật về mối quan hệ của chúng ta chỉ cho phép tôi nhớ cậu, không có gì ngoài nỗi nhớ đơn phương.
Có một câu hỏi mà lúc nào cũng chiếm lấy suy nghĩ của tôi, cậu có đang đặt tay lên trái tim của mình, khép chặt đôi mắt và nhớ tới một ai đó giống như tôi không? Tôi đang mong chờ điều gì chính mình cũng không biết nữa. Tôi thấy hạnh phúc vì tới bây giờ vẫn luôn thích cậu, hạnh phúc vì mình có trái tim thật chung thủy, chung thủy cả khi nó chẳng còn chút sức lực nào cả. Khi nghĩ đến nụ cười của cậu, bất giác tôi cũng nở một nụ cười giống như vậy. Dù tim đau thì sao chứ, chỉ cần miệng tôi luôn cười, mọi thứ đã đủ ổn rồi.
Cậu chính là bí mật của tôi, bí mật khiến giọng tôi thật trầm khi gọi tên cậu, vẫn luôn là bốn bức tường, hoặc một cơn gió mới nghe được giọng trầm ấy. Tôi biết, bí mật dù được giấu kín cũng không giấu được bức tường và cơn gió luôn dõi bên tôi. bởi vậy, tôi chỉ gọi tên cậu khi ở một mình, không một ai có thể nghe thấy, mãi mãi không…
Phải chi tôi mãi sống trong kí ức của tuổi 17… Khi vừa tới trường học, tôi muốn gặp cậu. Khi tiếng chuông báo kết thúc một tiết học, tôi muốn gặp cậu. Khi ra về, tôi muốn gặp cậu. Dù là ở sân trường, sân thể dục, hay đoạn đường tình cờ ấy, tôi đều muốn gặp cậu, dù có gặp cậu nhiều thế nào tôi vẫn muốn gặp cậu. Bởi tôi đã rất nhớ cậu. Và giờ, khi khoảng cách của chúng ta có là hàng ngàn, hàng vạn, hàng tỉ bước chân. Tôi vẫn đang nhớ cậu rất nhiều…
Lần cuối gặp cậu tôi chỉ biết lấp sau cánh cửa ấy nhìn theo bước chân chầm chậm của cậu, khe cửa nhỏ không để tôi thấy khuôn mặt cậu, chỉ là đôi mắt trầm mặc bị nhòe đi bởi nắng. Cậu cứ bước, bước mãi mà chẳng quay lại… Nếu lúc đó tôi gọi, cậu sẽ quay lại chứ? Mãi mãi không đi xa tới vậy.

Có một câu truyện về lạc đà tôi rất muốn kể cho cậu. Cậu có biết không, dân tộc du mục ở sa mạc cứ đến tối là buộc lạc đà lại, nhưng đến sáng thì sẽ tháo dây thừng cho nó. Dù như vậy lạc đà cũng không bỏ trốn bởi vì nó nhớ ban đêm bị trói ở gốc cây. Cũng giống như chúng ta sẽ nhớ nỗi đau trong quá khứ vậy.
Nỗi nhớ cũng sẽ trở thành một thói quen vậy. Một ngày, một tháng, một năm… tất cả đều không quan trọng, chỉ cần thói quen ấy còn, tôi vẫn sẽ chờ cậu… Giờ đây thứ níu giữ tôi không phải là cậu mà chính là nỗi nhớ cậu, nỗi nhớ chẳng thể gọi tên.
Điều gì quá da diết và sâu đậm cũng khiến người ta hoài nghi về nó, tình cảm cũng vậy. Nhiều lúc tôi nghi ngờ bản thân mình tại sao lại thích cậu nhiều đến thế, tại sao không phải một ai khác mà chính là cậu, tại sao tôi có thể thương một người hơn chính mình. Nhưng tôi nhận ra càng nghi ngờ tôi càng thấy mình thật ngốc. Tại sao ư? Vì đó là trái tim, không phải sự cầu kì của lí trí. Và còn bởi vì tôi quá thích cậu, thích đến mức chẳng cần lí do gì cả, nếu tìm được lí do thì tôi sẽ tìm được lí do để không thích cậu nữa. Buồn cười phải không?
Có phải định mệnh đã sai khi đặt chúng ta vào cùng thời điểm, bởi ngay từ đầu nó đã sai khi để hai ta gặp nhau vào ngày ấy. Đôi khi tôi oán hận giây phút đó, thậm chí có những khi dường như tôi không thở được vì cố gượng ép bản thân không được nhớ đến nó. Mong ngóng hết lần này đến lần khác, một lần thôi cũng cam tâm, cho dù đau đớn rồi lại đớn đau. Cho dù bị giày vò đến héo mòn hết lần này đến lần khác. Cho dù nước mắt mãi chẳng thể cạn khô.
Đơn phương một người thì có gì sai chứ, đó cũng là tình cảm, mà tình cảm sao có thể so đo sai đúng. Vì là đơn phương nên sẽ rất đau, nhưng tôi thà chọn nỗi đau cho riêng mình tôi cũng chỉ mong cậu đừng rời đi mãi mãi.
Phẩm giá của yêu đơn phương cũng thật đau lòng, bắt đầu từ rung cảm của chính mình và cũng kết thúc cũng chính từ nỗi buồn của mình. Có phải do tôi đã trở nên sợ hãi nỗi buồn này rồi không? Tôi đã rất đau đớn khi sống chung với nó trong một thời gian dài. Tôi nên dừng lại phải không? Bởi vì cậu đang rất hạnh phúc nên tôi sẽ dừng lại.
Tạm biệt! trái tim đơn phương của tôi.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






