Tớ đã từng thích cậu
2016-12-16 01:10
Tác giả:
Tôi thích Nhân, mối tình đầu tiên ngọt ngào của quãng đời đại học. Nhân cho tôi biết chữ yêu khi gắn với thương là như thế nào. Cũng chính cậu ấy đã làm tôi trở nên can đảm hơn khi nói được lời yêu thương và buông tay người mình yêu thương để mĩm cười tìm hạnh phúc mới.
Ngày đầu nhập học, trong đám bạn bè mới toanh của mình cậu ấy nổi bật trong mắt tôi không phải vì đẹp trai mà vì có số báo danh liền kề.
Những ngày học Quốc phòng là khoảng thời gian đáng nhớ với tất cả chúng tôi. Còn với tôi đó là nơi lưu giữ câu chuyện về nụ cười răng khẳng của Nhân.
Ngày đầu nhận lớp, có một cậu bạn đã lẽo đẽo theo tôi suốt quảng đường dài chỉ để nói một câu cũng dài không kém:
"Tớ phụ cậu nhận quân phục nhé. À, làm quen nha, tớ là Nhân, đến từ Gia Lai, tớ rất thích chơi bóng đá và chạy cũng khá nhanh."
Tôi cười:
"Cậu vừa rồi có được coi là bạo động không ấy nhỉ?"
Hắn gãi đầu. Mấy túi quân phục trên tay tôi khi nãy giờ nằm gọn trên tay cậu ấy:
"Chiều chạy bộ với tớ nhá!"
Vừa nói Nhân vừa đặt mấy túi quân phục lên bàn, nhanh, gọn gẽ rồi khẽ nháy mắt tinh nghịch với tôi, Nhân quay sang các bạn:
"Nhận quân phục nào, tiểu đội trưởng xinh đẹp của chúng ta đã lựa cho các bạn những bộ đẹp nhất đấy".
Tôi khi ấy chỉ biết cười, chẳng nói được lời nào trước một tên con trai vồn vã như thế.
Năm giờ chiều, sau buổi học lý thuyết quân sự, tôi trở về phòng. Tò mò liết nhìn sang dãy nam sinh, tôi thấy hắn đang nói chuyện với một thằng con trai nữa. Bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi lơ đi. Hắn đẩy tên con trai kia vào trong phòng, vẫy vẫy chào tôi, chỉ vào đồng hồ ra hiệu "Sân vận động".
"Chào cậu, chiều nay chúng ta khởi động thôi nhé, nhớ tha cho tớ".
Hắn tếu táo. Tôi tức cười:
"Tớ con gái mà, không dám."
Hắn bồi thêm:
"Nhìn cậu là biết, không phải dạng vừa đâu".
"Ba vòng thôi nhé!"
Hắn ra quyết định. Nhìn quanh sân, biết ba vòng cũng không dễ dàng, tôi gật đầu. Hắn chạy trước, cứ chốc chốc lại chạy theo kiểu giật lùi để tám chuyện với tôi. Về trường học, gia đình, bạn bè, mối tình ô mai...
Đó là đêm đầu tiên ở đợt học, một đêm không ngủ được vì nhớ nhà, lạ chỗ và vì những câu chuyện lăn tăn với một thằng con trai mới toanh. "Ngủ ngon nhé, Ngân". Tôi cười đọc tin nhắn trên màn hình và chìm vào giấc ngủ.
Mỗi lần nhớ về thời gian ấy, trái tim tôi ngọt ngào đến lạ. Nơi đó, cứ mỗi chiều lại bắt gặp một đứa chạy giật lùi phía trước, một đứa chạy phía sau, nói cười rộn rã. Nơi đó, cứ mỗi bữa cơm, có một đứa mồ hôi nhễ nhại đứng xếp hàng mua hai vé cơm và nhất định phải giành lấy một hộp sữa không đường cho đứa còn lại. Nơi có đêm trăng sáng thắp đèn lồng và hai đứa trốn quân doanh "hẹn hò" bí mật. Những lần chạy trú mưa, những lần nhắc nhau mặc thêm áo. Tình cảm cứ thế lớn dần lên. Nhưng là lớn dần trong lòng một đứa, còn đứa kia vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. "Bạn thân" là hai từ bạn bè mô tả về hai đứa.
Vậy đấy, không biết từ khi nào, chúng tôi không còn gọi nhau là Nhân và Ngân nữa. Có lẽ chính vì xưng "tao, mầy" nên tôi không thể nói với cậu ấy "tớ thích cậu" chăng?
Mối tình đầu của cậu đến. Đó là một cô bé khóa dưới, nhỏ nhắn. Tớ còn nhớ là tớ đã chê ỏng ẹo rằng "Con bé còn chưa xinh bằng tớ nữa". Nhưng tớ biết, đó là một cô bé rất đáng yêu. Chứng minh bằng việc, cậu đã thích con bé. Nhưng mối tình đầu của cậu cũng không suôn sẻ gì. Nhỏ đâu có thèm để ý đến cậu. Lúc đó nhìn cậu sau mỗi lần ra đòn cưa cẩm về đều trở thành ca cẩm. Tớ chẳng thấy buồn lây gì cả. Bởi vì thích cậu mà. Cậu bỏ cuộc, vì cô bé có người yêu. Cứ nghĩ rằng cậu chọc chơi, nhưng mà tớ nhận ra, cậu thích người ta thật. Chứng minh bằng cách cậu đã buông tay rất oanh liệt "Anh rất thích em, dù em có không thích anh, thì anh vẫn thích em". Tôi đã khen cậu ấy và thưởng một bữa cà rem vì hành động soái ca đó.
Mối tình đầu của cậu ấy qua đi và tôi cũng đã giữ được cậu ấy. Ít nhất ở bên cạnh mình. Chúng tôi đã cùng đón sinh nhật, cùng đón trung thu suốt quảng thời gian ở cơ sở hai. Thắp không biết bao nhiêu là nến, không biết bao nhiêu là đèn lồng, đếm không biết bao nhiêu là buổi thả diều, ăn không biết bao nhiêu túi bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, biết bao nhiêu ly chè, ly kem xôi... Nhưng đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chỉ là nhưng người bạn. Không phải bởi vì tôi không nói ra. Mà bởi vì cậu ấy không xem tôi giống như đối tượng để hẹn hò. Tôi là người bạn của cậu ấy, thế thôi.
Cô gái bên cậu ấy cả đời xuất hiện và tôi ra đi khi chúng tôi chuyển lên cơ sở chính. Đó không phải là cô gái mà tôi chê ỏng ẹo như lần đầu. Nước da trắng, lông mày đen, tóc dài, nụ cười tươi tắn và học rất giỏi. Một cô gái dịu dàng đúng nghĩa. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình bé nhỏ, lần đầu tiên tôi thấy mình lép vế. Cũng là lần đầu tiên, cậu không gắp thức ăn qua đĩa của tôi nữa, mà là của cô ấy. Lần đầu tiên cậu quên lấy nước cho tớ vì cô ấy. Lần đầu tiên cậu nói nhiều như vậy về một cô gái trước mặt tớ. Một cô gái hiền lành, khéo tay, đánh võ rất giỏi. Tôi biết, đó là người cậu không bao giờ bỏ lỡ. Nếu là con trai tớ cũng thế. Một chút không vừa lòng len lỏi vào tớ. Tớ ghét cô gái đó. Chắc chắn là như vậy. Chưa bao giờ có một người ngay cả hơi thở, cái hắt hơi thôi cũng làm tớ ghét đến thế. Có những lúc tớ giận dỗi vô cớ, dù cậu có nói gì cũng không tha thứ được. Rồi tớ, từ một người giận chuyển sang bị giận vì cậu nói "Không hiểu chuyện quái gì?". Khoảng cách của tớ và cậu cứ thế, cứ thế xa dần, xa dần. Cho đến khi cậu nhận ra tớ thích cậu. Một câu trả lời hay nhất cho mọi hành động mà cậu "không hiểu cái quái gì" đã xuất hiện. Cậu nhắn tin cho tớ "Tớ hiểu cảm giác của cậu".
Tớ và cậu gặp nhau vào một buổi chiều mưa. Khi ngoài trời se lạnh, tự nhiên nước mắt sẽ không thể chực trào. Trước khi đến đây, tớ đã hát 10 lần bài hát "Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay". Không phải vì tớ thích ngôn tình, mà vì đó là bài hát cậu đã nghe rất nhiều lần trước khi buông tay mối tình đầu của cậu. Tớ học theo cậu đấy. Và tớ thấy, buôn tay cậu dễ dàng hơn những gì tớ nghĩ. Bởi lẽ, buông tay nghĩa là tạo cho mình một lối đi riêng. Để đến lúc ngoảnh lại, mỉm cười nói "Tớ đã từng thích cậu và ghét cô gái ấy thật nhiều, vô cớ".
© Võ Nguyên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.