Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tớ đã từng thích cậu

2016-12-16 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Không biết từ khi nào, chúng tôi không còn gọi nhau bằng tên nữa. Có lẽ chính vì xưng "tao, mầy" nên tôi không thể nói với cậu ấy "tớ thích cậu" chăng?

***

Tôi thích Nhân, mối tình đầu tiên ngọt ngào của quãng đời đại học. Nhân cho tôi biết chữ yêu khi gắn với thương là như thế nào. Cũng chính cậu ấy đã làm tôi trở nên can đảm hơn khi nói được lời yêu thương và buông tay người mình yêu thương để mĩm cười tìm hạnh phúc mới.

Ngày đầu nhập học, trong đám bạn bè mới toanh của mình cậu ấy nổi bật trong mắt tôi không phải vì đẹp trai mà vì có số báo danh liền kề.

Những ngày học Quốc phòng là khoảng thời gian đáng nhớ với tất cả chúng tôi. Còn với tôi đó là nơi lưu giữ câu chuyện về nụ cười răng khẳng của Nhân.

Ngày đầu nhận lớp, có một cậu bạn đã lẽo đẽo theo tôi suốt quảng đường dài chỉ để nói một câu cũng dài không kém:

"Tớ phụ cậu nhận quân phục nhé. À, làm quen nha, tớ là Nhân, đến từ Gia Lai, tớ rất thích chơi bóng đá và chạy cũng khá nhanh."

Tôi cười:

"Cậu vừa rồi có được coi là bạo động không ấy nhỉ?"

Hắn gãi đầu. Mấy túi quân phục trên tay tôi khi nãy giờ nằm gọn trên tay cậu ấy:

"Chiều chạy bộ với tớ nhá!"

Vừa nói Nhân vừa đặt mấy túi quân phục lên bàn, nhanh, gọn gẽ rồi khẽ nháy mắt tinh nghịch với tôi, Nhân quay sang các bạn:

"Nhận quân phục nào, tiểu đội trưởng xinh đẹp của chúng ta đã lựa cho các bạn những bộ đẹp nhất đấy".

Tôi khi ấy chỉ biết cười, chẳng nói được lời nào trước một tên con trai vồn vã như thế.

Tớ đã từng thích cậu, bạn thân ạ!

Năm giờ chiều, sau buổi học lý thuyết quân sự, tôi trở về phòng. Tò mò liết nhìn sang dãy nam sinh, tôi thấy hắn đang nói chuyện với một thằng con trai nữa. Bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi lơ đi. Hắn đẩy tên con trai kia vào trong phòng, vẫy vẫy chào tôi, chỉ vào đồng hồ ra hiệu "Sân vận động".

"Chào cậu, chiều nay chúng ta khởi động thôi nhé, nhớ tha cho tớ".

Hắn tếu táo. Tôi tức cười:

"Tớ con gái mà, không dám."

Hắn bồi thêm:

"Nhìn cậu là biết, không phải dạng vừa đâu".

"Ba vòng thôi nhé!"

Hắn ra quyết định. Nhìn quanh sân, biết ba vòng cũng không dễ dàng, tôi gật đầu. Hắn chạy trước, cứ chốc chốc lại chạy theo kiểu giật lùi để tám chuyện với tôi. Về trường học, gia đình, bạn bè, mối tình ô mai...

Đó là đêm đầu tiên ở đợt học, một đêm không ngủ được vì nhớ nhà, lạ chỗ và vì những câu chuyện lăn tăn với một thằng con trai mới toanh. "Ngủ ngon nhé, Ngân". Tôi cười đọc tin nhắn trên màn hình và chìm vào giấc ngủ.

Mỗi lần nhớ về thời gian ấy, trái tim tôi ngọt ngào đến lạ. Nơi đó, cứ mỗi chiều lại bắt gặp một đứa chạy giật lùi phía trước, một đứa chạy phía sau, nói cười rộn rã. Nơi đó, cứ mỗi bữa cơm, có một đứa mồ hôi nhễ nhại đứng xếp hàng mua hai vé cơm và nhất định phải giành lấy một hộp sữa không đường cho đứa còn lại. Nơi có đêm trăng sáng thắp đèn lồng và hai đứa trốn quân doanh "hẹn hò" bí mật. Những lần chạy trú mưa, những lần nhắc nhau mặc thêm áo. Tình cảm cứ thế lớn dần lên. Nhưng là lớn dần trong lòng một đứa, còn đứa kia vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. "Bạn thân" là hai từ bạn bè mô tả về hai đứa.


Tớ đã từng thích cậu, bạn thân ạ!


Tôi thuộc lòng lý lịch về cậu ấy và tôi biết có chiều ngược lại. Những lúc cậu ấy ốm, tôi có thể chạy một mạch đến phòng chỉ để đưa hộp cháo cá rồi quay về. Những lúc cậu ấy bận rộn phải ngủ lại trường, tôi nhất định là người đầu tiên chào buổi sáng, tay phải cầm ổ bánh mì, tay trái cầm áo và xà bông. Những lúc tôi phải về trước và chưa kịp thu dọn cặp sách của mình, tôi vẫn yên tâm vì nhiều khi cặp của tôi còn về nhà trước tôi nữa. Có những lúc diễn văn nghệ về tối, tôi vẫn không mấy lo lắng vì chắc chắn vẫn còn một "xe ôm" thứ thiệt đợi sau sân khấu. Hay những lúc tôi thấy mọi thứ xung quanh đều chống lại mình thì tôi biết vẫn có người nói "tin" và đặt tay lên vai tôi. Nhưng ngay cả những lúc ấy, tôi vẫn biết tôi chỉ là một người bạn bé nhỏ mà cậu ấy "quen hơi" tử thuở quốc phòng. Người có thể cùng cậu ấy chơi nhảy màu và cười nắc nẻ vì hắn không có màu mà tôi yêu cầu, đến nỗi phải lột quần đùi, kéo quần tà lỏn mà nói "Màu này tao cũng có chớ bộ".

Vậy đấy, không biết từ khi nào, chúng tôi không còn gọi nhau là Nhân và Ngân nữa. Có lẽ chính vì xưng "tao, mầy" nên tôi không thể nói với cậu ấy "tớ thích cậu" chăng?

Mối tình đầu của cậu đến. Đó là một cô bé khóa dưới, nhỏ nhắn. Tớ còn nhớ là tớ đã chê ỏng ẹo rằng "Con bé còn chưa xinh bằng tớ nữa". Nhưng tớ biết, đó là một cô bé rất đáng yêu. Chứng minh bằng việc, cậu đã thích con bé. Nhưng mối tình đầu của cậu cũng không suôn sẻ gì. Nhỏ đâu có thèm để ý đến cậu. Lúc đó nhìn cậu sau mỗi lần ra đòn cưa cẩm về đều trở thành ca cẩm. Tớ chẳng thấy buồn lây gì cả. Bởi vì thích cậu mà. Cậu bỏ cuộc, vì cô bé có người yêu. Cứ nghĩ rằng cậu chọc chơi, nhưng mà tớ nhận ra, cậu thích người ta thật. Chứng minh bằng cách cậu đã buông tay rất oanh liệt "Anh rất thích em, dù em có không thích anh, thì anh vẫn thích em". Tôi đã khen cậu ấy và thưởng một bữa cà rem vì hành động soái ca đó.

Mối tình đầu của cậu ấy qua đi và tôi cũng đã giữ được cậu ấy. Ít nhất ở bên cạnh mình. Chúng tôi đã cùng đón sinh nhật, cùng đón trung thu suốt quảng thời gian ở cơ sở hai. Thắp không biết bao nhiêu là nến, không biết bao nhiêu là đèn lồng, đếm không biết bao nhiêu là buổi thả diều, ăn không biết bao nhiêu túi bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, biết bao nhiêu ly chè, ly kem xôi... Nhưng đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chỉ là nhưng người bạn. Không phải bởi vì tôi không nói ra. Mà bởi vì cậu ấy không xem tôi giống như đối tượng để hẹn hò. Tôi là người bạn của cậu ấy, thế thôi.

Tớ đã từng thích cậu, bạn thân ạ!

Cô gái bên cậu ấy cả đời xuất hiện và tôi ra đi khi chúng tôi chuyển lên cơ sở chính. Đó không phải là cô gái mà tôi chê ỏng ẹo như lần đầu. Nước da trắng, lông mày đen, tóc dài, nụ cười tươi tắn và học rất giỏi. Một cô gái dịu dàng đúng nghĩa. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình bé nhỏ, lần đầu tiên tôi thấy mình lép vế. Cũng là lần đầu tiên, cậu không gắp thức ăn qua đĩa của tôi nữa, mà là của cô ấy. Lần đầu tiên cậu quên lấy nước cho tớ vì cô ấy. Lần đầu tiên cậu nói nhiều như vậy về một cô gái trước mặt tớ. Một cô gái hiền lành, khéo tay, đánh võ rất giỏi. Tôi biết, đó là người cậu không bao giờ bỏ lỡ. Nếu là con trai tớ cũng thế. Một chút không vừa lòng len lỏi vào tớ. Tớ ghét cô gái đó. Chắc chắn là như vậy. Chưa bao giờ có một người ngay cả hơi thở, cái hắt hơi thôi cũng làm tớ ghét đến thế. Có những lúc tớ giận dỗi vô cớ, dù cậu có nói gì cũng không tha thứ được. Rồi tớ, từ một người giận chuyển sang bị giận vì cậu nói "Không hiểu chuyện quái gì?". Khoảng cách của tớ và cậu cứ thế, cứ thế xa dần, xa dần. Cho đến khi cậu nhận ra tớ thích cậu. Một câu trả lời hay nhất cho mọi hành động mà cậu "không hiểu cái quái gì" đã xuất hiện. Cậu nhắn tin cho tớ "Tớ hiểu cảm giác của cậu".

Tớ và cậu gặp nhau vào một buổi chiều mưa. Khi ngoài trời se lạnh, tự nhiên nước mắt sẽ không thể chực trào. Trước khi đến đây, tớ đã hát 10 lần bài hát "Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay". Không phải vì tớ thích ngôn tình, mà vì đó là bài hát cậu đã nghe rất nhiều lần trước khi buông tay mối tình đầu của cậu. Tớ học theo cậu đấy. Và tớ thấy, buôn tay cậu dễ dàng hơn những gì tớ nghĩ. Bởi lẽ, buông tay nghĩa là tạo cho mình một lối đi riêng. Để đến lúc ngoảnh lại, mỉm cười nói "Tớ đã từng thích cậu và ghét cô gái ấy thật nhiều, vô cớ".

© Võ Nguyên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top