Phát thanh xúc cảm của bạn !

Muốn bỏ chồng ngay trong tuần trăng mật

2016-05-28 12:50

Tác giả: Giọng đọc: Nhím Xù


Phương Chi là một người phụ nữ nhẹ nhàng, ngây thơ, hiền dịu, chị lúc nào cũng nghĩ cuộc hôn nhân của mình trong tương lai sẽ luôn tràn ngập màu hồng, mà nhân vật chính là hoàng tử và công chúa như trong những câu chuyện cổ tích.

Chị sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, được cha mẹ chiều chuộng, từ bé đến lớn chị chỉ biết đến việc học. 25 tuổi, lần đầu chị mới biết đến hương vị tình yêu. Người đàn ông đó hơn chị 3 tuổi. Anh là một người đàn ông cao to, đẹp trai và rất chiều chuộng chị. Yêu được 3 tháng, anh chị nên nghĩa vợ chồng trước sự ngạc nhiên của bạn bè.

Anh chị tổ chức đám cưới tại một khách sạn hoành tráng. Sau khi cưới, hai vợ chồng đi trăng mật ở Đà Lạt. Sau vài giờ, anh chị đặt chân đến Đà Lạt trong niềm lâng lâng hạnh phúc. Chị mừng thầm: “Thiên đường cũng chỉ thế này mà thôi chứ mấy”. Chị tay trong tay với anh dạo quanh những khu phố, con đường trải đầy hoa và nghĩ tới tổ ấm nhỏ bé của mình trong tương lai.

Trưa đến, anh chị đặt ăn ở một nhà hàng rất sang trọng. Chị hào hứng khi trong set đồ ăn có món Âu mà chị rất thích. Gọi đồ xong, chị ngạc nhiên khi thấy anh gầm gừ: “Sính ngoại thế em? Đồ Việt thì sao mà không gọi?”.

Chị cười vô tư bảo chồng: “Thay đổi không khí anh ạ”.

Mặt anh biến sắc, không ngại ngần nói tục: “Mẹ kiếp, thay đổi không khí trong đồ ăn rồi một thời gian nữa mày thay đổi không khí trong quan hệ vợ chồng à? Chưa gì đã có xu hướng tìm đối tác mới rồi cơ đấy?”.

Chị ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhìn anh mà cứng họng. Chị thất vọng khi được diện kiến một bộ mặt hoàn toàn mới của chồng mình. Từ giây phút đó, trong đầu chị lúc nào cũng luẩn quẩn câu hỏi: “Con người thực của anh ấy là ai?”.


Bàn ăn đã được dọn ra, chị nghẹn đắng họng không ăn được nổi miếng nào. Anh quát tháo: “Tọng đi, gọi ê hề đồ ăn ra rồi đổ à? Ăn đi rồi phắn”. Chưa bao giờ chị khóc một cách ấm ức như thế, chị còn tự an ủi mình rằng: “Hay anh đang cân não, đang trêu mình?” nhưng nhìn gương mặt thật không thể thật hơn của chồng như muốn ăn tươi nuốt sống chị, chị chỉ biết khóc thành dòng.

Thấy vợ khóc, anh còn đập bàn ầm ầm quát chị: “Tọng đi rồi biến”. Bẽ bàng, tủi nhục trước hàng mấy chục vị khách xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, chị quyết định phải đi ngay, rời ngay khỏi chỗ này.Thu lấy ví, điện thoại, nhanh như cắt chị vùng dậy khỏi bàn, lao nhanh ra gọi xe taxi. Biết vợ không đùa, anh chạy theo túm vợ lại, xin lỗi rất khẩn thiết. Dù tha thiết xin vợ ăn nốt bữa ăn rồi về cho đỡ phí nhưng chị dứt khoát về luôn.

Anh thanh toán nhanh rồi ra về theo vợ. Về đến phòng, chị òa khóc như một đứa trẻ. Xong màn khóc, chị lỳ lỳ ra không nói một câu dù anh quỳ xuống hay thống thiết van vỉ vợ ra sao. Sau một hồi xuống nước tình hình vẫn không xoay chuyển, anh lại thay đổi thái độ, mặt hằm hè bảo: “Muốn tử tế hay thế nào?”.

Chưa cần vợ trả lời, anh xông vào tát chị một cái nảy đom đóm mắt: “Tao nhường rồi mà mày còn vênh à?”. Đến lúc này, Chi mới biết mình đã lấy phải một tên vũ phu. 3 tháng là khoảng thời gian quá ngắn để nhận diện bản chất một gã đàn ông nói riêng và một con người nói chung. 3 tháng yêu đã cưới không phải là tình yêu sét đánh mà là sự ngu xuẩn.

Đêm đó, “chuyện ấy” diễn ra với chị trong khó nhọc, chị thấy kinh tởm người đàn ông này. Dường như trong mọi chuyện anh ta không cần biết đến cảm xúc của chị, mà anh ta chỉ để ý tới cơ bắp của mình mà thôi. Chị mộng mơ, nhưng cứng rắn cũng là một trong những tính cách rõ nét ở chị. Chị cảm thấy chị không thể cho chồng mới cưới thêm cơ hội nào nữa. Lúc anh ta có vẻ ngọt ngào với chị và hứa hẹn sẽ thay đổi, chỉ vì “anh nóng tính” nhưng được một lúc anh lại sẵn sàng gầm gừ khó chịu với chị dù lý do chỉ bằng cái móng tay. Ngay trong ngày trăng mật thứ 3, chị đã tự nhủ: “Không ly hôn không được”.


Cũng như bao người con gái khác, chị cũng lo lắng, trăn trở khi nghĩ ra viễn cảnh bố mẹ chị khóc lóc, thất vọng về con như thế nào khi đưa ra quyết định này. Nhưng sự lo lắng đó biến mất khi đêm trăng mật thứ 3 đến, chị bị anh đè ngửa ra tát vì tội “lờ chồng đi”. Chị quyết định: “Không thể sống chung thêm một ngày nào với người chồng mới cưới này nữa”.

Về tới nhà, chị 3 mặt một lời với bố mẹ mình và chồng. Anh ta cúi gằm mặt xin lỗi chỉ vì “con nóng tính”. Nhìn mẹ chị khóc hết nước mắt khuyên chị nên nhún nhường, chị xót xa lắm. Rồi khi mẹ chồng biết, bà quỳ xuống van xin chị hãy nghĩ lại thì lúc này chị mới cố gắng vì sự nhiệt tình và tình cảm của tất cả mọi người.

Sau lần đó, anh có vẻ thay đổi, biết kiềm chế hơn. Nhưng sống với chồng mới cưới mà Chi cảm thấy như mình không được là chính mình. Chị lúc nào cũng im lặng, đi nhẹ nói khẽ và nơm nớp sợ chồng.
Thế nhưng, sau vài tháng, biết tin mình có bầu, vậy mà chồng vẫn gầm gừ, trách móc, hành vợ, thậm chí tát, đánh vợ chỉ vì những lý do vô lý, chị quyết định rời bỏ anh.

Trước khi chị đi, anh bảo: “Có con rồi mà em vẫn định đi ư? Muốn con không cha à?”.

Chị cười thầm bảo: “Đó chính là lý do em phải đi, em có thể chịu khổ còn con em thì không”

Anh đứng nhìn chị trân trân không nói thêm lời nào.
  • Theo PLXH



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top