Miền nhớ
2015-11-18 03:48
Tác giả:
Nguyễn Thị Minh Ngân
Phải rời xa một người ta yêu thương mà người ấy vẫn sống vui và tìm một tin yêu mới có đau lòng chăng? Có, rất đau, nhưng có đau bằng việc buộc mình chấp nhận một người mà định mệnh đã đưa người ấy về bên kia những giấc mơ? Chẳng giữ được người ở lại, thì thôi đành giữ trong lòng đất trời của nơi người ấy được sinh ra, để biết có một người từng hiện hữu bên đời như là duyên phận, đành lòng thế thôi.
Một chiều tháng mười, đất trời se lạnh, có người con gái ngồi bên mộ hát những khúc tình ca khi còn cùng người con trai chung một khung trời, những câu hát ngắt quãng, lúc to lúc nhỏ, tiếng nấc lớn dần, chẳng biết người con gái đang khóc, đang kêu gào, đang lặng hay đang mơ. Cỏ đã kịp xanh mờ, cỏ li ti, người con gái hoàn thành một việc cuối cùng để đưa tiễn một người ra đi tìm một cuộc đời mới, hi vọng sẽ hạnh phúc và an vui hơn. Khăn len mùa trước anh quàng cho cô gái, giờ cô quàng lại cho ký ức, cháy rực, tro tàn, gửi lại anh những gì thuộc về anh, chỉ riêng anh thôi.

Chiều hoang lạnh, gió rít từng đợt mạnh dần, có tiếng gọi vọng xa, là bà nội anh, bà tìm, bà sợ người con gái quên đường về nhà mà tìm đường đến với anh. Cô lập cập đứng dậy, thấy như vừa bừng tỉnh giữa cơn mơ dài, người con gái còn thở, còn đi, còn biết run rẩy theo từng cơn gió…cuối cũng vẫn chỉ là hai nửa của giấc mơ, chẳng thể nào bước qua làn ranh mỏng manh ấy, anh có ở đâu đó và nhìn thấy cô chăng?
Đêm buông lững lờ. Trôi. Mùi rơm rạ thơm quá, hít cho căng lồng ngực, cho vùi những nỗi buồn vào đốt thành khói lên trời, khói bay khói cay mắt nhớ, tro tàn tro phủ lòng đau, đành thế thôi chẳng còn lựa chọn. Chia tay một cuộc tình mà người ấy an vui bên ai kia thì đôi khi còn vương vấn quay đầu nhìn lén để ru lòng tìm về ký ức, chứ anh còn bên đời đâu để một người con gái quay lưng lại, chỉ thấy khoảng trống vô tình!

Sương mờ. Đêm vắng. Trăng khuya. Bóng cau trước hiên nhà in hằn dáng cô độc rủ tóc buồn lay tiếng dế canh ba, tiếng gà trống nhà ai gáy giòn tan vang vọng để chú choai sau vườn cũng lục khục khoe giọng le te. Hừng đông ở vùng quê lúa sao mà an yên, sao mà thanh vắng, trong veo đến lạ. Có tiếng gàu khua nước bà múc sẵn để người con gái dậy rửa mặt, mát lạnh, ngọt lịm nước giếng quê, mặt trời chào ngọn sào bằng nụ cười long lanh, mây trôi nhanh, sương tạm biệt lá về với đất để đi tìm tiếng dế ri ri nơi cuối vườn, đây là nơi cất giữ tuổi thơ của anh, đẹp quá anh nhỉ, người con gái đang đi qua những giây phút của xa xưa đó, để biết rằng nơi này sẽ cũng có hơi thở của mình, nơi bậc thềm anh bi bô tập nói, giờ người con gái ngồi giữa bình yên để yêu đất trời, để ru lòng mình gửi vào một miền nhớ mang hơi ấm của tình yêu thương.
Mùi xôi đậu bà thổi thơm như mùi nắng, mùi gió, mùi của hương đồng xanh lúa đương thì. Bữa sáng ấm áp, dịu dàng tay bà xới từng hạt đậu cuộn mình hòa với nếp dẻo thơm, ăn vào mới thấm cái vị của đồng, của đất của tình người nơi miền quê nhớ, thanh bình và dịu ngọt, ấm nóng tỏa ra cả lòng bàn tay.
Xa quê, hương lúa rì rào vẫy chào một người con gái mang theo bao luyến tiếc, dại khờ. Có nơi nào đẹp hơn nơi mình sinh ra, có nồi cơm nào thơm hơn nồi cơm được bà, được mẹ thổi bếp than mà cay đỏ mắt? Sẽ giữ trong lòng những dư âm dịu ngọt nơi miền quê ấy, để mãi là miền nhớ mỗi khi muốn đưa mắt kiếm tìm.
© Lâm Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.










