Không anh, em cũng không cô đơn
2015-04-13 03:18
Tác giả:
Đoàn Hòa
blogradio.vn - Bởi độc thân đâu phải là cô đơn. Em vẫn tìm thấy em giữa những cuộc chơi cùng nhóm bạn. Em vẫn thấy mình giữ thiên nhiên bao la xanh mát. Em thấy mình như cơn gió lướt qua những nỗi buồn và đi tìm niềm vui bất tận. Ở đây, em không cô đơn.
Gửi anh, người yêu cũ của em!
Em không nhớ chúng ta đã đi qua nhau như thế nào? Đến bây giờ cảm giác trong em cũng chỉ còn lại những miền kí ức xa xôi khó gọi tên mà em đã cố lưu giữ. Mỗi ngày hôm qua trôi đi không còn là tiếng nói tiếng cười của anh xen lẫn trong cuộc đời em nữa. Em tự thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Để khi trên những con đường quen thuộc mà em đi qua không còn hình bóng anh nữa. Bất ngờ, trong mỗi giấc mơ của em, anh nhạt nhòa dần và tan vào dòng dĩ vãng.
Quên anh nhanh chóng và bất ngờ hơn em tưởng. Em trở về với em, cô gái mang tên của Gió và những chuỗi ngày tự do bất định giữa cuộc đời này. Bạn bè em hay gọi em là FA hay bà già trông miếu. Nhưng với em, FA là những chuỗi ngày:
Khi FA, em rong ruổi trên suốt những chặng đường. Không còn lo nghĩ về những cuộc gọi của anh. Em đi để thực hiện ao ước của em, tuổi trẻ của em. Khắp Sơn La, Mộc Châu, Sa Pa, Lào Cai… Những cuộc khám phá dài, đi phượt cùng nhóm bạn dày đặc và kín mít trong thời gian biểu của em. Có khi em cũng vẩn vơ với một vài suy nghĩ về anh. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu. Bởi lẽ em hiểu hạnh phúc không được vun đắp bởi một bàn tay mà cần nhiều hơn thế những hơi ấm và sự yêu thương. Ngắm nhìn những vạt mây mù giăng qua cửa sổ, vắt vẻo, tròng trành mà tự do. Những đồi hoa ban trắng muốt nao lòng, đến những ngôi nhà mờ ảo chìm trong sương sớm. Hay những đồi hoa ngập trời Tây Bắc. Đó là em, cô gái mang trong mình ước muốn của Gió.

Khi FA, em lại cùng lũ bạn quỷ sứ bù khú đàn đúm quên thời gian. Mỗi tối cuối tuần, thay vì hẹn hò với anh, em hẹn hò với cả đám bạn. Hát hò, tung tăng khắp phố. Em lại điên cuồng với bọn nó mà không phải lo giữ giữ tứ, dịu dàng e lệ như khi đi với anh. Bọn em quậy tưng bừng rồi hùng hồn tuyên bố những câu xanh rờn mà chỉ có thể là FA: “ chỉ có con gái mới mang lại hạnh phúc cho nhau”. Rồi đến “ trẻ không hư già đổ đốn” hay “ tuổi trẻ là phải ngông cuồng”. Đúng là ngông và cuồng thật. Bởi những khao khát đã bùng nổ khi gặp những kẻ Fa cùng cảnh ngộ.
Khi FA, buổi tối em thức thâu đêm xem phim. Nhưng là phim hành động Mỹ chứ không phải phim Hàn khóc sướt mướt. Em từng ngồi khóc ỉ ôi khi xem I miss you có anh Yoochun đẹp trai nhưng thất lạc người yêu. Hay âm thầm ngưỡng mộ mối tình đẹp lung linh của Triệu, Thâm trong Bên nhau trọn đời. Bây giờ, em cười nắc nẻ khi xem Mr Bean, Tom và Jerry,…
Khi FA, điện thoại em đúng nghĩa chỉ để xem giờ và báo thức. Rồi có khi cũng buồn ủ rũ vì không có ai để nói chuyện. Nhưng cái buồn với em thật chẳng bao lâu, thay vào việc ngồi gặm nhấm cái buồn ấy, em online facebook và “chém gió” tưng bừng trên mạng. Khi FA, em ngồi nhà ăn mì gói và lướt facebook thay vì ra ngoài đường loăng quăng và hít bụi trong những dịp Noel hay các ngày lễ. Rồi thấy Giáng sinh của mình đúng là ấm áp với chăn bông và căn phòng nhỏ.
Anh! Có khi nào thời gian quay trở lại và anh vẫn muốn yêu em không? Anh có bao giờ muốn biết rằng cuộc sống của em khi không có anh liệu có cô đơn? Xa em, anh đến với nước Anh xa xôi để hoàn thành khóa học cho tương lai nhưng anh chắc rằng tương lai của anh không có em trong đó. Em và anh buông tay trong im lặng và có thể coi đó là điều yên bình nhất mà em mang lại cho anh.
Không anh, em lại trở về với những thói quen thất thường.
Không anh, em là gió: luôn thay đổi và bất định.
Không anh, em cá tính và mạnh mẽ hơn.
Không anh, nhưng cô đơn không bất tận.
Bởi độc thân đâu phải là cô đơn. Em vẫn tìm thấy em giữa những cuộc chơi cùng nhóm bạn. Em vẫn thấy mình giữ thiên nhiên bao la xanh mát. Em tìm thấy mình trong những chuyến đi phượt cùng bạn bè đi chơi hay đi tình nguyện. Em thấy mình như cơn gió lướt qua những nỗi buồn và đi tìm niềm vui bất tận.
Ở đây, em không cô đơn.
Đoàn Hòa
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.












