Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hoa hồng và gấu Teddy

2012-11-07 09:08

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Một giờ mười lăm phút có lẻ. mới nhoáng một tý là đã hết giờ nghỉ trưa. Tiết học buổi sáng kết thúc lúc gần mười hai giờ. Linh lọc cọc đạp xe về nhà, ăn vội bát cơm chẳng kịp nghỉ đã phải leo lên con ngựa sắt cũ đến trường. Đến dạ dày cũng chẳng kịp tiêu hóa.

Tác giả : Sưu tầm  –  Người đọc: Thảo Kòi – Kỹ thuật:Đức Thụy, Thảo Kòi
Truyện Teen
Ảnh minh họa

Học sinh cuối cấp mà. Cái gì cũng phải vội vã. Học rồi ăn ngủ nghỉ. Tất cả đều phải khẩn trương cho giai đoạn nước rút. Tiết học đầu, mí mắt chỉ chờ sụp xuống. ông bà nói đâu có sai. No cái bụng ắt sẽ đói con mắt. Nhưng Linh không cho phép mình ngủ. phải học chứ và lại cái thằng Trung ngồi cạnh mà thấy Linh cũng gật gù thể nào cũng bị chọc cho quê mất.

- Này, ăn cà phê không? 

Đấy
Linh mới nghĩ thôi mà thằng bạn như túm được hết suy nghĩ của Linh rồi thì phải.

- Không. Bộ cậu hay ăn cà phê lắm nhỉ?

- Cũng thường thường. Kẹo mà. Chẳng lẽ ăn cà phê bột?

Nó nói rồi lôi trong túi ra mấy cái kẹo cà phê xòe ra trước mặt Linh. Cười típ mắt.

- Không có độc đâu. Bộ cậu không thấy buồn ngủ ah?


Ảnh minh họa

Linh nhìn qua một lượt rùi lấy nhanh viên kẹo cho vào miệng. tránh ánh mắt của cô giáo. Vị cà phê ngòn ngọt đăng đắng. Ngon thật. nhưng chẳng biết câu hỏi lúc nãy của Trung có hàm ý gì không. Hay đôi mắt ngây thơ của Linh chẳng giấu nổi khao khát nghỉ ngơi nữa.thôi kệ. Dù sao cũng đỡ buồn ngủ hơn. Viên kẹo nhỏ. Thơm thơm Linh chỉ muốn nhai thật kĩ cho thấm đậm cái vị ngọt béo của nó thui.

- Đừng có ngấu nghiến viên cà phê đấy nhé. - Trung nhìn Linh một cách tinh nghich. Nháy mắt như ra hiệu. Rồi cười nhếc mép. - Có mỗi một viên cho cậu bây giờ thôi đấy”

Linh tròn mắt lên nhìn, một lần nữa, mọi ý nghĩ trong đầu nó Trung đều biết hết cả. Nó chỉ biết nuốt tuột cái vị ngọt béo của viên cà phê cho bõ tức. Nhưng nó cũng chợt nhận ra. Hình như mình không buồn ngủ nữa. Và bây giờ lại tiếp tục yêu mến thầy cô và những trang sách.

Linh và Trung học cùng lớp. Ngồi cạnh nhau. À không cách nhau một đường chỉ ngăn cách. Ba năm trước. Cả Linh và Trung được cô giáo xếp ngồi cung nhau. Linh khá trầm tính trong khi Trung lại không chịu được sự yên tĩnh. Kẻ nói phải có người nghe. Dù muốn hay không Linh luôn phải tiếp thu nhũng câu chuyện trời ơi đất hỡi của cậu bạn. Mấy hôm sau, Linh mang chiếc bút dạ đến. Chia đôi chỗ ngồi với ước ao bình yên trở lại.

Nhưng, cũng chẳng biết từ bao giờ Linh đã bớt đi ít nhiều một phần yên tĩnh trong Linh. Và cứ thế. Linh bị cuốn vào những câu chuyện không đầu đuôi của Trung mà hai đứa có nói cả ngày cũng không hết…


Năm giờ bốn lăm phút. Tại nhà xe. Trung dựa lưng vào tường. Tay đút sâu vào túi quần. Chân nghình nghịch mấy viên sỏi dưới chân. Mắt hướng nhìn lên cửa sổ lớp. Hôm nay tổ Trung trực nhật. Và Trung lại được phân công làm buổi sáng. Nhưng từ lâu Trung vẫn hay chờ Linh trực nhật xong rồi cùng về.

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top