Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hết dịch mình hẹn hò nha

2021-07-22 01:26

Tác giả: Tâm Di


blogradio.vn - Cô sẽ yêu tất cả những gì thuộc về Sài Gòn, dù đơn sơ, mộc mạc hay hào hoa, tráng lệ. Cô yêu con người, yêu đất nước của mình và chờ đợi cả lời hứa “Hết dịch mình hẹn hò nha”.

***

Những ngày vừa qua, tâm trạng của cô và có lẽ cũng là của rất nhiều người con đang sống ở Sài Gòn cũng thế, đều không ngủ sớm được, cái cảm giác trằn trọc, lo lắng, buồn bã nhưng cũng đầy hy vọng. Lòng rất vững tin nhưng con tim lại cồn cào, thổn thức, hồi hộp, sợ hãi…

Tình thương dành cho mảnh đất Sài Gòn với nhịp sống vốn dồn dập, một thành phố năng động, tươi trẻ chưa bao giờ lại mãnh liệt và chảy từng giờ, từng phút trong cơ thể như vậy. Lướt đọc những thông tin, xem những hình ảnh về mảnh đất thân thương này đang gồng mình chống dịch rồi thao thức, rồi khó ngủ.

Cô thèm lắm cảm giác được mặc chiếc áo dài thướt tha, chụp những tấm hình đẹp ở những con đường hay địa điểm quen thuộc. Cô nhớ về những đêm đi dạo trên phố đi bộ để thấy lòng bình yên dù đi trong dòng người tấp nập, những lúc ghé vào quán trà sữa bên đường để tìm cảm xúc mới mẻ hay đơn giản là ăn một bữa cơm để nạp năng lượng cho một ngày bận rộn. 

Cô muốn được tự do hít thở bầu không khí vốn có và hét to lên rằng “Sài Gòn đã khỏe lại rồi. Cô yêu Sài Gòn”. Cô tin rằng, không lâu nữa thôi, mảnh đất này sẽ lại khỏe mạnh, sẽ lại cường tráng, năng động như mọi khi, người xe tấp nập nói cười, ai cũng bận bịu với cuộc sống của riêng mình.

lay_-_mau_2

Một hôm, cô tình cờ xem được mẫu tin trên báo cần tuyển tình nguyện viên tham gia đội hình phản ứng nhanh phòng chống dịch bệnh Covid-19, cô không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng quét mã đăng ký tham gia ngay. Cũng có lo lắng, sợ hãi nhưng rồi tâm lý bất ổn đó cũng qua mau nhường chỗ cho lòng nhiệt huyết, mong muốn cống hiến một phần sức nhỏ bé của mình cho đất nước, cho thành phố mà cô chịu ơn nhiều năm qua. Nơi cô đã sống, học tập và làm việc, nơi có sự vấp ngã, có đắng cay, có sự rèn luyện và cũng là nơi mở ra tương lai đầy mong chờ cho cô gái đến từ một vùng quê nghèo khó.

Cô hào hứng tham gia, nhiệt tình, cởi mở. Những ngày đầu tiên, cô làm công tác nhập liệu, bận rộn, ngổn ngang và không ngừng nghỉ. Lúc này, cô mới thấy được phần nào sự khó khăn, vất vả của đội ngũ y bác sĩ. 

Buổi trưa, khi cô vừa về chỗ nghỉ chừng 2 phút thì nhận thông báo cần tăng cường hai y bác sĩ và hai tình nguyện viên qua một địa điểm mới. Ngay lập tức, cô và một cậu bác sĩ còn khá trẻ tuổi giơ tay xung phong đi. Thế là cô chở cậu ấy trên chiếc xe máy của mình. Dọc đường, cô chủ động hỏi thăm, trao đổi thì biết cậu ấy đang là thực tập sinh, nhỏ hơn cô ba tuổi. Cũng chẳng biết do dịch bệnh giúp kéo gần khoảng cách giữa mọi người với nhau hay sao mà cô và cậu ấy nói chuyện rất hợp nhau.

Cô thấy cậu vui vẻ, chân thành và khá dễ thương. Suy nghĩ đó làm cô cười thầm sau lớp khẩu trang và bộ đồ bảo hộ. Chợt tiếng cậu ấy cất lên, bất ngờ hỏi:

“Mình đang đi đâu vậy chị?”.

Cô ngớ người.

“Cậu bé này, rõ ràng chưa biết là đi đâu mà xung phong đi lẹ vậy?”.

“Em chỉ biết đang cần người, còn đi đâu thì cũng không quan trọng, nơi nào cũng được chị à”.

lay_-_mau

Chàng trai trong bộ đồ màu xanh được chít eo gọn ghẽ buông câu trả lời "hồn nhiên". Màu áo xanh ướt sẫm nước ấy, trong làn gió nhè nhẹ, thoang thoảng, cô vẫn cảm giác như mình nghe được mùi mồ hôi mằn mặn hòa trong hương thơm nhẹ nhàng của chàng trai 25 - 26 tuổi. Có thể không rõ ràng, nhưng đó là “mùi thơm” của tuổi trẻ, của khát vọng cống hiến và cho đi, làm đẹp cho đời, cho đất nước và cụ thể là cho thành phố này. Chỉ có những câu nói không đầu không cuối đó mà cô nghe tim mình xúc động, có dòng cảm xúc nào đó chạy dọc cơ thể, cô cảm giác được khóe mắt mình cay cay, cô yên lặng để cho chiếc xe chạy trên đường. 

Cô chợt nhớ đến những bài giảng của mình và những câu phát biểu của học trò về những bác sĩ cống hiến hết mình nơi tuyến đầu chống dịch. Nước mắt ngân ngấn rồi cứ thế trào ra, thổn thức. Sau đó, cô không nhớ mình đã vu vơ hỏi hay trả lời những câu gì.

Chiều nay, cô được làm nhiệm vụ mới, khuấy và phết mẫu test. Bác y sĩ lớn tuổi hướng dẫn cô tận tình, từ tốn và dịu dàng, giúp cô quên đi sự lạ lẫm, lo lắng và có chút bất an. Bác nói “Đếm 10 giọt là đủ, ngang tầm này nè, xoay xoay, bóp nhẹ, khuấy đều 15 vòng”. Và cả buổi chiều lấy mẫu test đã làm cô nhớ về lần đầu tiên cô cũng được lấy mẫu xét nghiệm. 

Cô đã có chút hờn trách và giận hờn vu vơ vì cô y tá lấy mẫu đã không được dịu dàng, cô có cảm giác bị mạnh tay làm cô khá đau. Đến khi chính mình làm công việc này, cô mới hiểu và cảm thông với đội ngũ y bác sĩ. Ban đầu, cô cũng nhẹ nhàng, vui vẻ, kiên nhẫn, nhưng rồi mười, hai mươi phút sau, rồi cô cũng không nhớ bao nhiêu thời gian và bao nhiêu con người nữa, công việc lấy mẫu test này nó như một dòng thác, liên tục và không có thời gian ngơi nghỉ.

tri_-_an_3

Cô làm như một cái máy, nhanh chóng và không thể chào hỏi, cởi mở, động viên hay bất cứ điều gì với người được lấy mẫu test. Lúc này, cô có cảm giác hơi xấu hổ với suy nghĩ của mình lúc trước.

Mệt nhoài sau khi kết thúc công việc, cô lại chở cậu ấy về địa điểm ban đầu. Chiều tối nên gió thổi mát rượi, đang thời gian giãn cách nên đường vắng hoe, phố xá đã lên đèn nhưng chỉ có vài chiếc xe chạy ngang qua làm cô thấy lạ lẫm quá. Đang miên man thả cảm xúc của mình theo dòng suy nghĩ thì chợt cậu ấy lên tiếng.

“Chị mệt à? Sao không nói gì hết?”.

“À, không có... Ừ, có chút mệt”. 

Qua chiếc kính chiếu hậu, cô thấy gương mặt cậu cũng không giấu được sự mệt mỏi, mặc dù vẫn là sau lớp bảo hộ ấy. Cậu không ngừng hỏi han, chọc cười để giúp cô xua tan sự mệt mỏi hay tâm trạng đang ngổn ngang, khó chịu trong lòng.

“Chị có người yêu chưa?”.

“Chưa! Còn em?”.

“Em cũng vậy...May quá”.

“Sao lại may?”.

“Chị chỉ cần biết như vậy là được”.

Cậu ấy cười lớn, mặc dù chưa nhìn rõ gương mặt của chàng trai này nhưng sao cô lại có cảm giác trong trẻo và đáng yêu, gần gũi đến vậy. Một cảm giác thật khó tả.

“Chị phải thật cẩn thận, hạn chế đi ra ngoài khi không thật cần thiết và thực hiện tốt 5k nhé”.

Cậu ấy nói một tràng, như một người lớn đang nhắc nhở một cô bé con vậy. Cô cười xòa, nếu không vì đang chạy xe chắc cô sẽ ký lên đầu cậu ấy mà nói: “Lo cho cậu đi!”. Nhưng rồi cô cũng đáp.

“Chị biết rồi, cảm ơn em”.

Chiếc xe máy dừng trước cổng địa điểm cũ, cậu bước xuống không quên trả cô chiếc nón bảo hiểm rồi nhét vào tay cô một tờ giấy. Sau đó, cậu vừa chạy vào trong vừa nói vọng ra.

“Tạm biệt chị, về cẩn thận nhé”

“Ừ”.

Cô vẫy vẫy tay rồi đưa mắt nhìn vào mảnh giấy vàng nhỏ xinh, bên trong là dòng chữ ngay ngắn và có vẽ mấy trái tim nhỏ “Hết dịch, mình hẹn hò nha chị”.

Cô cười, xếp tờ giấy nhỏ và nắm trong lòng bàn tay, mỉm cười ngọt ngào.

binh_-_yen_34

Trở về nhà, cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, dù ít nhưng cô đã đóng góp chút công sức của mình vào công cuộc chung với niềm tin “Chúng ta sẽ sớm chiến thắng Covid”.

Cô mong thành phố của mình mau khỏe để đội ngũ y bác sĩ và những con người đang ngày đêm gồng mình chống dịch sớm được trở về với gia đình và tất cả chúng ta cũng sẽ được quay lại với guồng sống bình yên, nhộn nhịp vào một ngày không xa. 

Cô thầm biết ơn Sài Gòn đã, đang và sẽ kiên cường làm những gì tốt nhất có thể cho nhân dân, và cô cũng xin mọi người hãy lan tỏa những năng lượng yêu thương và tích cực. Đừng bực tức, khó chịu, giận hờn cũng đừng vội chê bai, đổ lỗi, phán xét, mà hãy cùng nhau cầu nguyện cho đại dịch nhanh chóng qua đi, trả lại bình yên cho mọi người, mọi nhà.

Trong dòng cảm xúc xúc động, mơn man, cô chợt nhớ những câu văn với tình yêu nồng nàn, da diết trong "Sài Gòn tôi yêu" của tác giả Minh Hương "Tôi yêu Sài Gòn da diết. Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh. Tôi yêu cả đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số đường còn nhiều cây xanh che chở”.

Cô sẽ yêu tất cả những gì thuộc về Sài Gòn, dù đơn sơ, mộc mạc hay hào hoa, tráng lệ. Cô yêu con người, yêu đất nước của mình và chờ đợi cả lời hứa “Hết dịch mình hẹn hò nha”.

© Tâm Di - blogradio.vn

Xem thêm: Ở bên ngoài thế giới của anh

Tâm Di

Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một vẻ đẹp, tài năng và giá trị khác nhau, không ai là vô dụng hay dư thừa trên cuộc đời này cả, như Albert Einstein đã nói: “Mọi người đều là thiên tài…Nếu bạn đánh giá con cá bằng khả năng leo cây của nó, suốt đời nó sẽ tin rằng mình là kẻ ngốc nghếch”. Chúc tất cả các bạn đều phát hiện được tài năng và vẻ đẹp của mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top